Tạm biệt Biên Hòa, nơi mà ta có nhiều kỷ niệm gắn bó với nó. Nơi mà ta học cách cười, cách sống, cách làm lãnh đạo. Nơi ấy giúp ta sống thấy có trách nhiệm hơn với chính bản thân mình và mọi người xung quanh.
Biên Hòa như một người tình trầm lặng nhưng cũng luôn tạo ra nhiều điều mới mẻ. Nơi ấy ta có những đứa em, những người bạn mà có lẽ ta sẽ không bao giờ quên.
Cuộc sống là những sự trải nghiệm, là những chuyến đi dài. Chỉ để ta thấy rằng ở đâu đó vẫn có những hoàn cảnh khó khăn, những tấm gương sáng về nghị lực phi thường mà ta phải ngưỡng mộ và học hỏi nó. Chính những sự trải nghiệm đó là cái NHÂN mà ta tạo ra, và có những QUẢ khiến ta phải tiếp nhận cho dù là xấu hay tốt.
Vui có, buồn có, những điều đó tạo nên một bản tình ca mãi không chấm dứt. Chính những bản tình ca đó khiến cho cuộc sống thêm hương vị.
Thật đáng tiếc khi ta rời xa Biên Hòa, lại phải mang theo nỗi nhớ mong và sự nuối tiếc với một người con gái. Chuyển công tác lên vùng đất mới, ta lại bắt đầu từ con số 0. Liệu rằng đó có phải là chạy trốn, hay chỉ là tìm nơi thanh thản để mà sống, để mà làm việc đây. Chỉ mong thời gian sẽ giúp ta làm lành vết thương. Chỉ mong thời gian có thể thể đưa những thứ thuộc về ta có thể quay trở lại.
Rời xa Biên Hòa, ta vẫn còn nhiều điều băn khoăn và lo lắng, suy nghĩ về Hội, về những đứa em. Liệu rằng các em có thể đứng ra gánh vác được trách nhiệm với Hội hay không. Liệu rằng thời gian sắp tới, các em bận với việc học thì có thể dẫn dắt hội thay anh không?. Tuy anh tin rằng các em có dư sức để làm, có đủ kinh nghiệm để làm, để dẫn dắt lớp đàn em đi sau. Thế nhưng cái mà các em thiếu đó chính là THỜI GIAN. Không có nó, thì cho dù có đủ sức và kinh nghiệm để làm, thì nó cũng sẽ là khó khăn. Tất cả đều trông chờ vào các em, trông chờ vào tương lai phía trước vậy.
Rồi thời gian sẽ làm nguôi ngoai tất cả. Ra đi với sự thanh thản trong lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét