Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình nguyện. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình nguyện. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Ký ức về thời tình nguyện

Ai cũng có một thời để nhớ, để không quên khi nhắc về nó. Có người khi nhắc về thời để nhớ là những năm tháng được đi thi đấu các giải này nọ. Có người thì lại nhớ về những năm tháng học tập cùng bạn bè, có người thì lại nhớ về cái thời trẻ trâu, ăn chơi này nọ như một cái điển tích của họ. Còn với tôi, thì đó lại là những năm tháng làm tình nguyện cùng đồng đội trên những con đường.

Hồi đó tôi còn trẻ lắm, còn khỏe lắm, nói như ai đó từng nói thì hồi đó chúng tôi vừa trẻ và vừa trâu nên được gọi là trẻ trâu. Có lẽ thời đó, làm tình nguyện như một phần không thể thiếu của cái thời sinh viên của chúng tôi. Hừng hực khí thế tập luyện, rồi lại tổ chức các chương trình, cứ thế chúng tôi cứ đi và rồi lại đi không biết mệt mỏi.

 Nhìn lại những đứa em của tôi bây giờ cũng vậy, nó cũng như tôi của mấy năm về trước. Thế nhưng, chỉ đến khi bạn đi qua cái thời đó và ngồi ngẫm nghĩ lại thì liệu rằng bạn đã làm tốt các chương trình chưa, liệu rằng những chương trình mà bạn tổ chức có đúng với tôn chỉ của tổ chức mà bạn đang theo hay không. Rồi thì những chuyến đi đó có mang lại được thực tế mà bạn đang cố gắng thay đổi cho cái mục đích tốt đẹp hay không. Hay là chúng ta đang cứ rêu rao với nhiều người về những chương trình mà bạn làm là tốt đẹp và thiết thực.

Có lẽ ngôn từ của tôi hơi nặng nề khi nói về cái thực tại này, cũng có thể là góc nhìn của bạn và tôi nó khác nhau. Thế nhưng, bạn cứ thử nhìn lại đi thì bạn sẽ hiểu. Sau mỗi chương trình lớn sẽ là sự trầm lắng của các chương trình nhỏ. Cũng có thể nói là những chương trình nhỏ sẽ là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi mà nếu bạn không nhắc thì chắc tôi sẽ quên mất nó. Rồi thì những chương trình nhỏ mà khi qua ngôn từ của bạn nó lại như cầm chừng để hoạt động. Liệu rằng nó có thay đổi được gì không.

Tôi từng nói với bạn bè tôi rằng, khi chúng ta đã làm tình nguyện thì nó sẽ qua những giai đoạn khác nhau.

  • Giai đoạn thứ nhất: là khi chúng ta còn đi học, tức là chúng ta còn trẻ và còn nhiệt huyết, thế là chúng ta làm tình nguyện bằng sự đam mê và lòng nhiệt tình của chúng ta. Khi đó chúng ta chỉ có sức trẻ và không có tiền.
  • Giai đoạn thứ hai: là khi chúng ta ra trường đi làm, chúng ta sẽ như bị trầm lắng và mất hết lửa đi, khi đó chúng ta bị bó hẹp ở cả thời gian và tiền bạc. Chỉ có thể làm tình nguyện với tư cách một nhà cố vấn. Vâng, cố vấn đấy, khi đó chúng ta lại bô bô ba ba về cái thời thứ nhất với cái lũ trẻ mà các chúng ta cứ mở miệng ra là "hồi đó, anh làm hơn tụi em"
  • Giai đoạn thứ ba: là khi mà chúng ta đã đi làm một thời gian, thấy mệt mỏi với cái công việc và môi trường hiện tại. Khi đó chúng ta lại mở mồm ra và nói "dạo này già rồi, không tham gia được chương trình gì cả".Hoặc là "ước gì mình có thể tham gia vài chương trình của tụi nhỏ"
  • Giai đoạn thứ tư: Là cái giai đoạn mà bạn thực sự nhìn nhận lại cái gọi là tình nguyện. Bạn lại bắt đầu suy nghĩ về cái gì gọi là tình nguyện. Khi đó, bạn sẽ đi theo hướng là một nhà mạnh thường quân, nhà hảo tâm. Hoặc là tự đứng ra tổ chức một câu lạc bộ nào đó, và làm theo một mục đích nhất định. Ở thời điểm này, bạn sẽ đi theo một con đường tình nguyện khác, mà ở đó bạn sẽ hiểu về những khía cạnh khác của công tác tình nguyện.
Liệu rằng tình nguyện thực sự hiện nay có giải quyết được những vấn đề mà tôi đã gặp phải chưa. Liệu rằng con đường tình nguyện hiện nay có đi đúng hướng không?

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Sống vì đam mê, sống cho chính mình

Chào các bạn,

Bài viết này, mình viết dành cho những đứa em, những người bạn đang có ý định đi tiếp chuyến hành trình dịp hè năm nay của Tương Lai Xanh. Phần đa có lẽ dành cho những đứa em của mình, nên trong quá trình viết mình xin phép dùng xưng hô ANH - EM. Mình viết văn không được giỏi lắm, nhưng có lẽ ngôn từ hơi đơn giản tí vậy.

Vậy là sắp đến một chuyến hành trình dài nữa rồi các em nhỉ. Anh hiểu cảm giác của các em hiện tại, và có lẽ những suy nghĩ của các em về chuyến đi đó anh cũng có thể hiểu. Đơn giản là anh đã từng trải qua cảm giác của các em bây giờ, nó có một chút j đó thích thú, háo hức về chuyến đi dài đó. Vì các em đã từng tham gia nhiều cuộc hành trình, ngọn lửa trong tim nó vẫn đang còn hừng hực, chỉ cần châm ngòi lên là nó sẽ cháy bùng lên mạnh mẽ. Hồi đó anh cũng vậy, là một cậu sinh viên cuối năm 3 và đầu năm 4. Thời gian đó, đáng lẽ anh phải chú tâm vào việc học để ra trường đúng thời hạn. Thế nhưng anh lại lao đầu vô tuyển TNV tham gia, rồi ráo riết tập thể lực một mình (may mắn là gần cuối những ngày đi thì có một cậu bạn cùng tập thể lực nữa). Tâm trạng háo hức lắm, trong đầu muốn đi lắm. Xem mọi thông tin về chuyến đi, những sự chuẩn bị cần thiết thế nào để chuyến đi tốt hơn. Anh nghe những câu chuyện từ những thành viên xuyên Việt 2010 kể lại những trang quá khứ hào hùng của họ. Và anh muốn mình tiếp tục viết tiếp câu chuyện đó, nối tiếp những trang lịch sử đó.

Nhưng anh lúc đó lại gặp sự ngăn cấm từ gia đình. Anh không biết các bạn có bị ngăn cấm từ gia đình đến mức nào, hay là được gia đình ủng hộ. Vì mỗi gia đình có những suy nghĩ khác nhau. Gần đây anh có đọc được status của Thùy rằng gia đình ngăn cấm kịch liệt (có lẽ cũng giống anh hồi xưa), hay là gia đình của em An, một cậu học sinh lớp 9 ở Bình Phước, được bố cho phép đi chuyến hành trình này.

Các em ah, đúng là gia đình là thứ quan trọng nhất với chúng ta. Thế nhưng, các em được sinh ra trong cuộc đời này, thì các em đã có cuộc sống cho chính mình rồi. Anh không nói là các em bỏ mặc gia đình sang một bên, nhưng các em hãy sống cả cho chính mình nữa chứ đúng ko. Bố mẹ chỉ đơn giản là lo cho chúng ta không đủ sức để tham gia những cuộc hành trình dài như vậy, rồi thời gian đâu để mà học hành.

Đôi khi anh thấy các em may mắn hơn anh, vì các em có những người bạn cùng tập thể lực, cùng chung lý tưởng để thực hiện chuyến hành trình này. Các em có những người lãnh đạo tốt như Việt để có thể chỉ đúng đường cho các em đi. Không như anh hồi trước, chỉ là dùng ham muốn và ý chí để ráo riết tập thể lực một mình, ráo riết đi tuyển TNV tham gia, nói chung hồi đó anh toàn làm một mình, vì không có ai chung ý chí để đi cùng anh cả. Các em nên lấy đó làm động lực đúng không nào.

Quay trở lại với những câu hỏi. Có lẽ những câu hỏi muôn thuở hay được hỏi nhất là: 
  • em không đủ thể lực anh ơi
  • gia đình em ngăn cản ghê lắm, không cho đi đâu
  • tiền đâu để mà đi anh
  • abc xyz...
Nếu không đủ thể lực, thì hãy đến những buổi tập thể lực để rèn luyện chứ. Ở đó có anh, có các bạn để tập mà
Tiền bạc thì có thể đi làm thêm để kiếm tiền đi
gia đình không cho đi thì hãy cố gắng thuyết phục họ, hãy cho bố mẹ thấy em đã trưởng thành, đủ sức để đi. Và đảm bảo cho gia đình thấy rằng, khi em đi về sau chuyến hành trình, thì em sẽ trưởng thành hơn. Và nhớ là nên đảm bảo cho bố mẹ rằng chuyện học hành sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.

Các em đang còn trẻ, càng còn hoài bão. Thế nên, tại sao phải suy nghĩ nhiều thứ vướng bận để làm gì. Một chuyến đi hành trình dài sẽ giúp cho các em sống tự tin với bản thân mình hơn, sẽ có những kinh nghiệm sống để sau này chống chọi với cuộc đời đầy gai góc chứ. Để các em thấy rằng đất nước Việt Nam mình tươi đẹp đến thế nào, con người ở mỗi vùng đất sống tình cảm thế nào. Chứ nếu chỉ ngồi một chỗ, lướt web, đọc sách và tự tin nói rằng "Việt Nam đẹp lắm, con người Việt Nam sống tình cảm, hiền lành lắm", thì xin lỗi một câu là em chưa đủ trình để nói.

Hãy cứ đi đi em ah, mỗi người chỉ có thể sống được một lần, tuổi trẻ là cái khi nó qua đi thì chúng ta sẽ hối tiếc về nó. Sẽ rất khó để có những trải nghiệm qua những chuyến hành trình, nếu em bỏ qua cơ hội thì sẽ không ai cho em lại cơ hội đâu

Nếu quả thực mà em gặp vấn đề về gia đình, thì hãy tìm anh. Anh sẽ chỉ cho vài cách, đây là những cách mà những thế hệ đi trước đã áp dụng và thành công.

Anh mong rằng các em sẽ có những suy nghĩ thật chắc chắn trước khi đưa ra quyết định. Anh còn nhớ thằng bạn anh đã từng nói thế này "Tao không đồng ý chuyện mày đi chuyến hành trình này, nhưng cho dù mày có quyết định thế nào thì tao vẫn sẽ luôn ủng hộ quyết định của mày". Anh cũng muốn dành những lời này cho những người em, người bạn của anh đang có ý định sẽ thực hiện những chuyến hành trình của cuộc đời.

Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định, cho dù quyết định đó có ĐÚNG hay SAI, thì sau này các em cũng sẽ không ân hận, và sẽ mỉm cười với quyết định đúng đắn nhất.

Anh biết năm 2011 có nhiều bạn (trong đó có anh) quyết tâm trốn nhà lên tàu đi xuyên Việt, không để cho gia đình biết. Thế nhưng, bây giờ họ đang mỉm cười vì quyết định của mình. Những quyết định lúc đó là sai, nhưng họ không hề ân hận vì việc mình đã làm.

Cố lên nhé các em!

Thân ái và quyết thắng!