Dạo gần đây tôi đọc nhiều bài báo nói về các vụ tai nạn thương tâm, có những người mất khi còn trẻ, có những người ra đi vì bệnh tật, tai nạn .... Và đau lòng hơn là cái chết của những người thân trong gia đình. Liệu rằng còn bao nhiêu người thân và bạn bè của tôi sẽ ra đi vĩnh viễn, chỉ để ta nhìn họ qua khung ảnh và những nén nhang đã nguội lạnh. Có những người ta vừa nói chuyện cách đây không lâu, thì bỗng nhiên vào một buổi sáng đẹp trời thì ta nghe rằng họ đã ra đi mãi mãi.
Tôi vẫn thường nói đùa với những người bạn của tôi rằng, chúng mày nên chụp với tao một tấm ảnh để biết đâu sau này chỉ còn ngắm cái thằng đó qua ảnh chứ không phải là gặp nhau mà chém gió nữa đâu. Đôi khi chỉ là nói đùa, nhưng đâu ai biết trước được điều gì trong cái xã hội thời nay. Trước khi ông cha ta đi chiến tranh, chúng ta chỉ lo về việc hy sinh ngoài chiến trường bom đạn. Thế nhưng bây giờ là thời bình, thế mà số người chết còn đáng sợ hơn thời chiến tranh. Bất cứ khi nào cũng có thể nghe tin có người mất vì tai nạn, có người bị đánh đến chết, còn có người thị bị giết chết. Thế thì ta nên chọn sống trong thời nào đây, khi mà cái chết nó luôn rình rập.
Nếu là tôi, tôi vẫn chọn sống trong thời bình. Thời bình có ai mà không muốn cơ chứ, thế nhưng sống thế nào trong thời bình mới là quan trọng, sống làm sao để mỗi ngày ta sống là một niềm vui, là một ngày học được một số thứ gì đó mà xưa nay tôi chưa hề biết. Thực ra cái chết với tôi nó đơn giản lắm, chỉ là nhắm mắt lại và ngủ một giấc dài, cái quan trọng là khi ta đang còn mở đôi mắt này nhìn ra thế giới xung quanh thì ta làm được những gì với cuộc đời này.
Mỗi người sinh ra đều chính thức bắt đầu giới hạn cho sự sống |
Vậy cái giới hạn của sự sống là gì, có lẽ không ai biết. Vì sự sống được hiểu đơn giản là khi con người còn sống, còn thở. Vậy thì khi chúng ta còn sống, chúng ta đâu biết được giới hạn của ta là gì đâu, ta chỉ biết cố gắng phát triển và phấn đấu cho từng ngày, cho chính công việc và đam mê của chúng ta. Chỉ để xem cái giới hạn của mỗi chúng ta là gì. Và chỉ đến khi chúng ta chấp nhận số phận, chấp nhận cái thực tế phũ phàng, thì khi đó chúng ta sẽ ngồi nhìn lại những năm tháng đã qua, giới hạn mà chúng ta đã vượt qua là gì. Thế thì khi đó chúng ta mới biết được câu trả lời.
Có những người sống mà như chết, sống không mục đích và lý tưởng. Thế thì tôi dám cam đoan là giới hạn của họ là con số 0. Họ sống mà không hề biết mình sống để làm gì, vậy thì chết hay sống đối với họ chả quan trọng. Chỉ đến khi nào bạn cảm thấy tiếc cho sự sống, thì khi đó bạn sẽ biết cái chết được quy ra con số của giới hạn, và con số đó là bao nhiêu.
Cuộc đời này vốn rất phũ phàng, nếu bạn không biết được mình là ai, mình sống vì cái gì. Thế thì tôi dám chắc rằng bạn không bao giờ biết được giới hạn thực sự là gì đâu.
Hãy ráng mà sống, ráng mà sống vì cả những người đã chết. Vì đơn giản bạn may mắn hơn họ là bạn còn sống để mà đọc ra mấy dòng này của tôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét