Chương 1: Sự điên rồ của thằng nhà văn dỏm
"Ê mày, hay là tao cũng viết sách như mày nhỉ?"
"Đừng có điên, mày mà viết thì tao tin rằng chả có thằng điên nào mà đi đọc sách của mày đâu"
"Bậy rồi, tao mà viết thì cái thằng đầu tiên sẽ là mày chứ ai nữa".
"Điên rồ".
Đấy, bạn thấy không, vì cái mẫu đối thoại đó mà bây giờ tôi đang ngồi lọc cọc giữa 12h đêm, bỏ cả cái vụ chém gió thâu đêm với bạn gái, bỏ cả những tập phim đang xem dở, chỉ đơn giản vì tôi đang có hứng viết truyện. Thực ra mà nói thì tôi chưa có tí ý tưởng nào trong đầu cả, lời tựa cho truyện cũng chưa hề có. Và chỉ một tháng trước, tôi đang hùng hồn tuyên bố rằng "thằng Tân này mà tham gia vào giới văn chương thì chắc nó sẽ bị điên". Và chỉ mới đây thôi, chính xác là 3 ngày trước, khi mà tôi đưa bài viết trong blog của tôi lên facebook, đại ý nói rằng tôi chỉ thích đưa cảm xúc qua những con chữ thôi. Và đặc biệt là tôi chả thích cái giới văn chương tẹo nào cả. Thế mà vào cái thời điểm này, tôi lại muốn viết một cái thể loại truyện dài để thỏa mãn cái sự điên rồ của tôi. Nhấm nháp ly cafe đắng, đầu óc lại nghĩ miên man chỉ để tìm ý tưởng xem mình sẽ viết về cái thể loại gì nhỉ. Về cuộc đời của cái thằng hai mươi bảy năm lông bông và tưng tửng ư, dám đảm bảo nhà xuất bản nào mà chi in ấn thể loại đó thì tôi cũng gọi ông ta là thánh chứ chẳng chơi, haha. Hay là viết về kiểu đi bụi của mình nhỉ, chẳng hạn như "bạn biết không, hai giờ sáng hứng lên thì tôi xách mông lên và đi ngắm mặt trời mọc ở Vũng Tàu". Không thì viết về ngôn tình cho mấy chị em phụ nữ đọc nhỉ, biết đâu tôi lại có nhiều fan nữ thì sao. Thôi nhé, xin người đấy. tôi mà viết mấy thể loại đó thì chắc chỉ đưa lên facebook cho vui thôi, có thằng điên nào mà chịu đi in ấn mấy vụ tào lao đó đâu. Thế thì viết cái gì đây nhỉ?.
À thôi đúng rồi, viết về chính mình đi, tôi tin rằng cái cuộc đời hai mươi bảy năm của mình trôi qua chả phải vô ích đâu. Liệu rằng có ai đọc không nhỉ?. Bạn đã bao giờ đắn đo khi phải làm chuyện gì chưa, đôi khi có những quyết định tưởng chừng đơn giản mà bạn lại phải mất hàng giờ đồng hồ để đắn đo nên làm hay không. Việc gì phải sợ nhỉ, cũng như tôi hiện tại đây, đơn giản là chỉ muốn viết một câu chuyện về những gì mình đã trải qua, cũng là dịp để ôn lại những câu chuyện tưởng chừng như đã quên. Âu đó cũng là nỗi hoài niệm về một thời đã qua đi.
Tân Lê
Tổng hợp những bài viết của Tân Lê, bao gồm những bài viết dở đến bài viết hay. Nhằm trau dồi kỹ năng viết của Tân Lê
Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016
Ghen tị là chồi non của cây cổ thụ
Nếu bạn lướt một vòng facebook thì bạn sẽ gặp khá nhiều bạn dùng từ GATO. Thế cái từ GATO này nghĩa là gì nhỉ, đôi khi bạn chả cần biết nó có định nghĩa rõ ràng là gì, nhưng lại như một thói quen và theo đám đông, cái từ gato này được phát triển như một con virut. Thực ra, nếu bạn hỏi anh google thì nó sẽ cho ra khái niệm đơn giản, tức là GHEN ĂN TỨC Ở.
Hình như trong các câu truyện dân gian từ xưa, thì cái bệnh ghen ăn tức ở này đã hình thành từ lâu rồi thì phải, nếu mình hiểu theo một góc độ nào khác thì gato chính là ghen tị, Bạn ghen tị vì mình không giỏi bằng người ta, không giàu bằng người ta, và rất nhiều thứ khiến cho sự ghen tị này được phát triển và lây lan khá nhanh như một con virut. Hình như bạn không ghen tị khi thấy mình kém hơn người khác thì bạn không chịu được hay sao ấy nhỉ. Rồi thì khi sự ghen tị được phát triển mạnh mẽ thì nó lại trở thành sự đố kị.
Nhưng, tự dưng mình lại nghĩ sự gato này theo một hướng khác, ai thì cũng nghĩ rằng sự ghen tị này sẽ rất xấu khi mình không bằng người ta thì lại đâm ra đố kị và nói xấu lẫn nhau. Còn mình thì nghĩ rằng cái bánh gato này nếu được phát triển theo một hướng tốt, nghĩa là nó sẽ trở thành động lực để bạn làm việc, để bạn phấn đấu giỏi hơn cái thằng "người ta", thì có khi nào cái thằng "người ta" sẽ gato lại bạn không nhỉ.
Mọi thứ ở trên đời này khi sinh ra, sẽ được phát triển theo chiều hướng tốt hay xấu, thì nó cũng sẽ phát triển để từ một mầm non và qua thời gian dài, nó sẽ phát triển thành một cây cổ thụ. Thiết nghĩ rằng một cây gỗ thì cũng sẽ có gỗ tốt và gỗ xâu, vậy thì sự gato này cũng sẽ tốt hay xấu thì tùy ở bạn thôi.
Vậy nên bạn cứ gato đi hén
Hình như trong các câu truyện dân gian từ xưa, thì cái bệnh ghen ăn tức ở này đã hình thành từ lâu rồi thì phải, nếu mình hiểu theo một góc độ nào khác thì gato chính là ghen tị, Bạn ghen tị vì mình không giỏi bằng người ta, không giàu bằng người ta, và rất nhiều thứ khiến cho sự ghen tị này được phát triển và lây lan khá nhanh như một con virut. Hình như bạn không ghen tị khi thấy mình kém hơn người khác thì bạn không chịu được hay sao ấy nhỉ. Rồi thì khi sự ghen tị được phát triển mạnh mẽ thì nó lại trở thành sự đố kị.
Nhưng, tự dưng mình lại nghĩ sự gato này theo một hướng khác, ai thì cũng nghĩ rằng sự ghen tị này sẽ rất xấu khi mình không bằng người ta thì lại đâm ra đố kị và nói xấu lẫn nhau. Còn mình thì nghĩ rằng cái bánh gato này nếu được phát triển theo một hướng tốt, nghĩa là nó sẽ trở thành động lực để bạn làm việc, để bạn phấn đấu giỏi hơn cái thằng "người ta", thì có khi nào cái thằng "người ta" sẽ gato lại bạn không nhỉ.
Mọi thứ ở trên đời này khi sinh ra, sẽ được phát triển theo chiều hướng tốt hay xấu, thì nó cũng sẽ phát triển để từ một mầm non và qua thời gian dài, nó sẽ phát triển thành một cây cổ thụ. Thiết nghĩ rằng một cây gỗ thì cũng sẽ có gỗ tốt và gỗ xâu, vậy thì sự gato này cũng sẽ tốt hay xấu thì tùy ở bạn thôi.
Vậy nên bạn cứ gato đi hén
Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016
Tìm lại cảm xúc qua những con chữ
Cũng lâu lắm rồi mình không viết một truyện ngắn nào ra hồn cả. Có lẽ là cảm xúc bị nhạt dần rồi hay sao ấy. Còn nhớ cái thời gian mà chia tay người yêu, những cảm xúc cứ ùa về như những thước phim quay chậm. Nhớ có người nào đó nói rằng, "khi cảm xúc lấn át lý trí thì bạn hãy làm một việc nào đó thân quen nhất để những cảm xúc đó được giữ gìn một cách đẹp nhất". Cái thời gian đó, mình đã từng đau rất nhiều, những điếu thuốc lá và những ly rượu cứ tồn tại hàng đêm. Cũng không nghĩ rằng đến thời điểm hiện tại thì mình có thể bình tĩnh để nói chuyện cùng cô ấy, để mừng rằng cô ấy chuẩn bị có người yêu, và để tin rằng chàng trai ấy sẽ tốt hơn mình khi chăm sóc được cho cô gái ấy.
Đôi khi cuộc sống này thật lạ, có những điều mà ta cứ nghĩ rằng sẽ không thể làm được, nhưng rồi chỉ bẵng đi một thời gian dài thì ta lại đủ mạnh mẽ để có thể nhìn lại quãng đường đã qua, để thấy rằng ta đã trưởng thành hơn rất nhiều. Bây giờ khi nhìn lại những dòng chữ mà mình viết trong quãng thời gian đó, mình tin rằng mình đã có một cuộc tình đẹp, âu đó cũng là điều may mắn với một kẻ thích lang thang như mình. À thì ta cũng từng ghé dừng chân ở một trạm xe bus thật lâu, và khi ta lên chuyến xe tiếp theo thì ta sẽ gặp được một trạm dừng chân cuối cùng.
Con người thì phải có cảm xúc, quan trọng là cảm xúc đó có đi được lâu và biết cách để khơi dậy cảm xúc hay không mới là quan trọng. Mỗi người có những cách diễn tả cảm xúc khác nhau, không ai giống ai cả. Có những người thể hiện cảm xúc qua những men rượu bia bên bàn nhậu, có người thể hiện cảm xúc qua cách thể hiện với từng người, mà cũng có những kẻ như mình đưa cảm xúc vui buồn vào trong những câu chữ. Mình thì chưa đủ trình độ để xếp vào giới văn chương, mà mình thì cũng chả thích cái giới văn chương đó chút nào. Nhưng mình lại thích viết, để những ý nghĩ và cảm xúc được trải lòng vào con chữ. Đôi khi là viết lung tung để biết rằng cảm xúc của mình ngổn ngang trong trăm mối suy nghĩ. Nhưng đôi khi cảm xúc của mình lại tuôn ra một mạch cố định chỉ để biết rằng mình đang có những yêu thương đong đầy trong cuộc sống mà mình lựa chọn. Thế nhưng điều đó cũng phản ánh lên phần nào con người mình, không cố định rập khuôn theo một điều gì đó. Thế nhưng, cảm xúc đôi khi lại đi ngược lại với cuộc sống. Có khi nào bạn cảm thấy mình thật lẻ loi giữa chốn đông vui không, hay chỉ là một mình cảm nhận sự vui vẻ trong không gian tĩnh mịch giữa một quán cafe xa lạ, nhâm nhi một ly cafe, gặm nhấm từng trang sách để thả hồn vào nó.
Cuộc sống này nếu bạn ngồi im một chỗ, chịu đựng một lối mòn quen thuộc do người khác định ra thì nó sẽ chán ngắt và buồn tẻ lắm. Hãy thử đưa mình vào những lối đi khác thử xem, hãy thử làm một việc nào đó mà bạn chưa thực sự giỏi thử xem, hoặc có chăng là thử đọc một cuốn sách mà bạn mua từ nửa năm trước thử xem. Có những thứ mới lạ ở những việc thường ngày mà bạn làm đấy. Thử đi nhé
Đôi khi cuộc sống này thật lạ, có những điều mà ta cứ nghĩ rằng sẽ không thể làm được, nhưng rồi chỉ bẵng đi một thời gian dài thì ta lại đủ mạnh mẽ để có thể nhìn lại quãng đường đã qua, để thấy rằng ta đã trưởng thành hơn rất nhiều. Bây giờ khi nhìn lại những dòng chữ mà mình viết trong quãng thời gian đó, mình tin rằng mình đã có một cuộc tình đẹp, âu đó cũng là điều may mắn với một kẻ thích lang thang như mình. À thì ta cũng từng ghé dừng chân ở một trạm xe bus thật lâu, và khi ta lên chuyến xe tiếp theo thì ta sẽ gặp được một trạm dừng chân cuối cùng.
Con người thì phải có cảm xúc, quan trọng là cảm xúc đó có đi được lâu và biết cách để khơi dậy cảm xúc hay không mới là quan trọng. Mỗi người có những cách diễn tả cảm xúc khác nhau, không ai giống ai cả. Có những người thể hiện cảm xúc qua những men rượu bia bên bàn nhậu, có người thể hiện cảm xúc qua cách thể hiện với từng người, mà cũng có những kẻ như mình đưa cảm xúc vui buồn vào trong những câu chữ. Mình thì chưa đủ trình độ để xếp vào giới văn chương, mà mình thì cũng chả thích cái giới văn chương đó chút nào. Nhưng mình lại thích viết, để những ý nghĩ và cảm xúc được trải lòng vào con chữ. Đôi khi là viết lung tung để biết rằng cảm xúc của mình ngổn ngang trong trăm mối suy nghĩ. Nhưng đôi khi cảm xúc của mình lại tuôn ra một mạch cố định chỉ để biết rằng mình đang có những yêu thương đong đầy trong cuộc sống mà mình lựa chọn. Thế nhưng điều đó cũng phản ánh lên phần nào con người mình, không cố định rập khuôn theo một điều gì đó. Thế nhưng, cảm xúc đôi khi lại đi ngược lại với cuộc sống. Có khi nào bạn cảm thấy mình thật lẻ loi giữa chốn đông vui không, hay chỉ là một mình cảm nhận sự vui vẻ trong không gian tĩnh mịch giữa một quán cafe xa lạ, nhâm nhi một ly cafe, gặm nhấm từng trang sách để thả hồn vào nó.
Cuộc sống này nếu bạn ngồi im một chỗ, chịu đựng một lối mòn quen thuộc do người khác định ra thì nó sẽ chán ngắt và buồn tẻ lắm. Hãy thử đưa mình vào những lối đi khác thử xem, hãy thử làm một việc nào đó mà bạn chưa thực sự giỏi thử xem, hoặc có chăng là thử đọc một cuốn sách mà bạn mua từ nửa năm trước thử xem. Có những thứ mới lạ ở những việc thường ngày mà bạn làm đấy. Thử đi nhé
Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016
[Truyện] Lấy vợ đi con trai
Chương 1: Sao quả tạ
"Nhức nhối quá ông ạ".
Tôi vừa bưng ly cafe, vừa kể lể với thằng bạn thân.
"Lại vụ đó hả".
Nó không thèm nhìn tôi lấy một chút nào, mà trong khi cái giọng của nó như là chuyện này quá bình thường. Tao khinh, nếu không phải không có ai để kể lể thì ta đây cũng không thèm phải ngó mặt nó làm gì.
À quên giới thiệu, tôi là Hùng, 27 tuổi vừa đủ, đang là chủ cửa hàng bán hoa tươi ở đất Sài Gòn. Hàng ngày tôi có thể ngắm biết bao nhiêu cô gái tươi cười với tôi, chính xác là tươi cười với mấy bó hoa trong quán. Đẹp trai thì có thừa, mà lại yêu vẻ đẹp của những loài hoa. Nhưng mà khốn nạn thay, đến giờ này tôi vẫn đang dán chữ ế trên mặt.
Và cũng chính vì điều này, mà tôi bị quý phụ huynh gọi điện ca cẩm về vụ dẫn người yêu về nhà. Theo lẽ thường, cái thằng nhân viên trong quán và cũng chính là thằng bạn thân của tôi thờ ơ trong những lời kể lể của tôi, thì nó sẽ phải hứng chịu hậu quả.
"Ê mày, đi giao hàng đến quận 5 đi nghe, tao phải đi có việc đã".
"Lần này mày đi đi, tao phải đi với em Hoa"
"Vụ j??"
"Sinh nhật em ấy, phải ưu tiên cho đứa có người yêu chú ạ, haha"
"Thằng khốn...."
"Nhức nhối quá ông ạ".
Tôi vừa bưng ly cafe, vừa kể lể với thằng bạn thân.
"Lại vụ đó hả".
Nó không thèm nhìn tôi lấy một chút nào, mà trong khi cái giọng của nó như là chuyện này quá bình thường. Tao khinh, nếu không phải không có ai để kể lể thì ta đây cũng không thèm phải ngó mặt nó làm gì.
À quên giới thiệu, tôi là Hùng, 27 tuổi vừa đủ, đang là chủ cửa hàng bán hoa tươi ở đất Sài Gòn. Hàng ngày tôi có thể ngắm biết bao nhiêu cô gái tươi cười với tôi, chính xác là tươi cười với mấy bó hoa trong quán. Đẹp trai thì có thừa, mà lại yêu vẻ đẹp của những loài hoa. Nhưng mà khốn nạn thay, đến giờ này tôi vẫn đang dán chữ ế trên mặt.
Và cũng chính vì điều này, mà tôi bị quý phụ huynh gọi điện ca cẩm về vụ dẫn người yêu về nhà. Theo lẽ thường, cái thằng nhân viên trong quán và cũng chính là thằng bạn thân của tôi thờ ơ trong những lời kể lể của tôi, thì nó sẽ phải hứng chịu hậu quả.
"Ê mày, đi giao hàng đến quận 5 đi nghe, tao phải đi có việc đã".
"Lần này mày đi đi, tao phải đi với em Hoa"
"Vụ j??"
"Sinh nhật em ấy, phải ưu tiên cho đứa có người yêu chú ạ, haha"
"Thằng khốn...."
Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016
Hành trình 30 ngày chạy bộ
Còn nhớ cuối năm 2015, tôi đã có một hoạt động thể thao chạy bộ. Khi đó tôi chỉ muốn mình khỏe hơn từng ngày và giảm được vài kg. Kết quả là khi áp dụng phương pháp Low carb và chạy bộ thường xuyên thì mình đã giảm được 7kg trong gần 2 tháng kiên trì tập luyện.
Thế nhưng, sau khi con người ta đã chinh phục được một giới hạn của bản thân, thì họ lại muốn tiến xa hơn. Nhận thấy được những lơi ích của việc chạy bộ. Mình sẽ bắt đầu một hành trình mới là 30 chạy bộ liên tục, một lần chạy không dưới nửa tiếng đồng hồ. Mình tin là mình sẽ hoàn thành nó
Mình có thể làm được, cố lên.
Thế nhưng, sau khi con người ta đã chinh phục được một giới hạn của bản thân, thì họ lại muốn tiến xa hơn. Nhận thấy được những lơi ích của việc chạy bộ. Mình sẽ bắt đầu một hành trình mới là 30 chạy bộ liên tục, một lần chạy không dưới nửa tiếng đồng hồ. Mình tin là mình sẽ hoàn thành nó
Mình có thể làm được, cố lên.
Nghiêm khắc với chính bản thân
Dạo gần đây tôi cảm thấy ngay chính bản thân mình đã đi vào trạng thái lười. Lười đọc sách, lười chạy bộ, lười đi chơi...., đây hình như là căn bệnh của khá nhiều bạn trẻ hiện nay thì phải. Vậy nguyên nhân do đâu???
Còn nhớ thời đi học, phụ huynh thường hay nói con cái "lười học & ham chơi". Đó là do bản tính trẻ con đang còn ham chơi. Vậy thì liệu rằng khi chúng ta dần lớn lên, có còn "lười học & ham chơi" như những đứa trẻ không. Xin thưa rằng là CÓ. Nhưng mà cái khẩu hiệu đó được lên một cấp độ cao siêu hơn là THỤ ĐỘNG.
Hình như con người chúng ta càng ngày càng tự cho mình được quyền chểnh mảng trong công việc, sinh hoạt và học tập thì phải. Chúng ta đang tự đưa chính bản thân đi ra khỏi những nguyên tắc đã được đặt ra. Nếu gặp khó khăn một chút thì chúng ta lại tự cho mình cái quyền được tạm nghỉ để thực hiện tiếp. Thế nhưng, cái tai hại là sau khi chúng ta tạm nghỉ, thì lại muốn "khó quá thì bỏ qua" và làm tiếp công việc khác nhẹ nhàng hơn. Tôi và bạn không đổ lỗi cho hệ thống giáo dục, hay từ môi trường gia đình gì để biện minh cho những thói quen lười đó được. Nếu có, thì hãy tự hỏi chính bản thân mình đã thử cố gắng hết sức có thể với một mục tiêu được đề ra chưa, có từng thử nghiêm khắc với bản thân mình hay không chưa?. Dẫu biết rằng mục tiêu đó cần rất nhiều động lực để hoàn thành nó, rồi khi chúng ta nhìn lại thì sẽ thấy hạnh phúc khi thực hiện được nó.
Nếu bạn muốn khỏe hơn, thì hãy đặt bản thân mình vô một hoạt động thể thao liên tục, còn hơn là nằm ở nhà và uống thuốc giảm cân hay ăn kiêng này nọ.
Nếu bạn muốn đọc hết một cuốn sách mà bạn đã cho nó nằm trên giá một thời gian dài, thì hãy bỏ điện thoại sang một bên và đọc vài trang mà bạn đang đọc dở. Thay vì thời gian rảnh mò lên Facebook thì hãy dùng nó cho vài trang sách nhé. Thử trong một ngày mà xem, đảm bảo là bạn đã đọc được nửa quyển sách mà bạn mua rồi đó.
Nếu bạn muốn đi du lịch, hãy tìm hiểu và tham khảo những ý kiến về nơi bạn đến, tự học cách chăm sóc bản thân mình và lên lịch trình đầy đủ cho một chuyến đi. Và tất nhiên trước đó, bạn phải cày tiền để có tiền đi du lịch chứ.
Và còn rất nhiều điều nữa, đừng vội nhìn những điều trên mà cho rằng nó đơn giản. Bởi vì bạn không nghiêm khắc với chính bản thân mình thì tôi nghĩ rằng bạn không thể thực hiện được nó đâu. Tin tôi đi, bạn sẽ thấy vui với thành quả của sự nghiêm khắc từ chính bản thân mình đấy.
Còn nhớ thời đi học, phụ huynh thường hay nói con cái "lười học & ham chơi". Đó là do bản tính trẻ con đang còn ham chơi. Vậy thì liệu rằng khi chúng ta dần lớn lên, có còn "lười học & ham chơi" như những đứa trẻ không. Xin thưa rằng là CÓ. Nhưng mà cái khẩu hiệu đó được lên một cấp độ cao siêu hơn là THỤ ĐỘNG.
Hình như con người chúng ta càng ngày càng tự cho mình được quyền chểnh mảng trong công việc, sinh hoạt và học tập thì phải. Chúng ta đang tự đưa chính bản thân đi ra khỏi những nguyên tắc đã được đặt ra. Nếu gặp khó khăn một chút thì chúng ta lại tự cho mình cái quyền được tạm nghỉ để thực hiện tiếp. Thế nhưng, cái tai hại là sau khi chúng ta tạm nghỉ, thì lại muốn "khó quá thì bỏ qua" và làm tiếp công việc khác nhẹ nhàng hơn. Tôi và bạn không đổ lỗi cho hệ thống giáo dục, hay từ môi trường gia đình gì để biện minh cho những thói quen lười đó được. Nếu có, thì hãy tự hỏi chính bản thân mình đã thử cố gắng hết sức có thể với một mục tiêu được đề ra chưa, có từng thử nghiêm khắc với bản thân mình hay không chưa?. Dẫu biết rằng mục tiêu đó cần rất nhiều động lực để hoàn thành nó, rồi khi chúng ta nhìn lại thì sẽ thấy hạnh phúc khi thực hiện được nó.
Thử đặt mục tiêu cho việc đọc 1 cuốn sách nhé |
Nếu bạn muốn khỏe hơn, thì hãy đặt bản thân mình vô một hoạt động thể thao liên tục, còn hơn là nằm ở nhà và uống thuốc giảm cân hay ăn kiêng này nọ.
Nếu bạn muốn đọc hết một cuốn sách mà bạn đã cho nó nằm trên giá một thời gian dài, thì hãy bỏ điện thoại sang một bên và đọc vài trang mà bạn đang đọc dở. Thay vì thời gian rảnh mò lên Facebook thì hãy dùng nó cho vài trang sách nhé. Thử trong một ngày mà xem, đảm bảo là bạn đã đọc được nửa quyển sách mà bạn mua rồi đó.
Nếu bạn muốn đi du lịch, hãy tìm hiểu và tham khảo những ý kiến về nơi bạn đến, tự học cách chăm sóc bản thân mình và lên lịch trình đầy đủ cho một chuyến đi. Và tất nhiên trước đó, bạn phải cày tiền để có tiền đi du lịch chứ.
Và còn rất nhiều điều nữa, đừng vội nhìn những điều trên mà cho rằng nó đơn giản. Bởi vì bạn không nghiêm khắc với chính bản thân mình thì tôi nghĩ rằng bạn không thể thực hiện được nó đâu. Tin tôi đi, bạn sẽ thấy vui với thành quả của sự nghiêm khắc từ chính bản thân mình đấy.
Nhãn:
Cách sống,
truyện ngắn
Google Account Video Purchases
tp. Biên Hòa, Đồng Nai, Việt Nam
Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
Ngày thứ 2 - Hành trình giảm cân chết tiệt
Phải nói rằng mình đang theo cái phương pháp chắt lọc từ những phương pháp khác nhau để có một cái body chuẩn. Cho nên mình sẽ ghi lại nhật ký quá trình giảm cân nói chung và duy trì mục tiêu nói riêng của mình. Để sau này tiện theo dõi và thấy tự hào với chính mình ra sao.
Nói văn vẻ thế thôi, chứ thực ra mình lỡ mồm nói về vụ giảm cân và cán mốc 10km trên face. Cũng may là ếu nói mục tiêu cao hơn, vì cái thằng em chết tiệt của mình đang hàng ngày rêu rao về vụ này của mình. Nói thẳng tuột ra mình vẫn đang duy trì ngày thứ 2 vì sợ mang tiếng nhục. Đề ma ma chứ, nó ít lên face, ít hoạt động trên đó, thế mà nó cứ như soi mình ấy. Thế nên kệ mệ nó, mình cứ chơi thôi. Tin mừng là mình đã giảm được 2kg mà chả biết vì lý do gì nữa. Không lẽ là nhờ mướp đắng ư??? Thật không tin được và bất ngờ. Thôi thì đành lỳ vậy.
Hôm nay đã là ngày thứ 2 mình theo phương pháp low carb và chạy bộ rồi. Cái ngày khỉ gì mà nó mưa thế nhỉ, thế mà vẫn điên điên vác giày đi chạy. Hên là mưa nó nhỏ, chỉ có thể ướt sơ sơ thôi. Cái cảm giác chạy dưới mưa, đeo tai nghe để nghe mấy bài nhạc ưa thích của mình. Rồi thì vừa chạy vừa nếm mùi mặn mặn của mồ hôi, cái mát lạnh của hạt mưa thì thật là tuyệt vời. Cộng thêm là mình đã giảm được cân, cán được mốc 7km trong page 7:25 thì quả là sự cố gắng rồi. Vượt mẹ cái mục tiêu 5km đến đầu tháng 11 rồi, phí cha tờ giấy của mình =]]]
Hy vọng mai không mưa, để chạy cùng với 1 bạn nữ nữa, haha. Liệu rằng cô bé ấy có chạy được thời gian dài không nhỉ, thôi thì từ từ bồi dưỡng z =]]]]
Còn giờ thì lảm nhảm thế đủ rồi, làm việc tiếp thôi
Nói văn vẻ thế thôi, chứ thực ra mình lỡ mồm nói về vụ giảm cân và cán mốc 10km trên face. Cũng may là ếu nói mục tiêu cao hơn, vì cái thằng em chết tiệt của mình đang hàng ngày rêu rao về vụ này của mình. Nói thẳng tuột ra mình vẫn đang duy trì ngày thứ 2 vì sợ mang tiếng nhục. Đề ma ma chứ, nó ít lên face, ít hoạt động trên đó, thế mà nó cứ như soi mình ấy. Thế nên kệ mệ nó, mình cứ chơi thôi. Tin mừng là mình đã giảm được 2kg mà chả biết vì lý do gì nữa. Không lẽ là nhờ mướp đắng ư??? Thật không tin được và bất ngờ. Thôi thì đành lỳ vậy.
7km với page 7:24 |
Hôm nay đã là ngày thứ 2 mình theo phương pháp low carb và chạy bộ rồi. Cái ngày khỉ gì mà nó mưa thế nhỉ, thế mà vẫn điên điên vác giày đi chạy. Hên là mưa nó nhỏ, chỉ có thể ướt sơ sơ thôi. Cái cảm giác chạy dưới mưa, đeo tai nghe để nghe mấy bài nhạc ưa thích của mình. Rồi thì vừa chạy vừa nếm mùi mặn mặn của mồ hôi, cái mát lạnh của hạt mưa thì thật là tuyệt vời. Cộng thêm là mình đã giảm được cân, cán được mốc 7km trong page 7:25 thì quả là sự cố gắng rồi. Vượt mẹ cái mục tiêu 5km đến đầu tháng 11 rồi, phí cha tờ giấy của mình =]]]
Hy vọng mai không mưa, để chạy cùng với 1 bạn nữ nữa, haha. Liệu rằng cô bé ấy có chạy được thời gian dài không nhỉ, thôi thì từ từ bồi dưỡng z =]]]]
Còn giờ thì lảm nhảm thế đủ rồi, làm việc tiếp thôi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)