Tôi vẫn có chút sở thích viết lách và một số công việc về Marketing Online. Dạo gần đây, nhận lời viết kế hoạch tạo nhóm nhằm đăng bài lên VnEcon. Làm không vì mục đích gì cả, đơn giản rằng tôi thích công việc đó, nên tôi làm hết mình khi được nhờ. Thế rồi tôi lại nhớ đến em, nhớ đến những ngày đầu tôi quen em. Nhưng có chăng bây giờ chỉ là cười buồn, có lẽ tôi đã cất ký ức về em để không thể nào lôi lên khỏi mớ suy nghĩ nữa.
Ngày ấy, tôi muốn lập 1 nhóm của tôi để có thể hỗ trợ làm việc cho sau này. Nên tôi chọn những người chưa biết nhiều về mảng công việc của tôi. Thế rồi khi tôi đăng tin lên, có một chàng trai và một cô gái tìm đến tôi. Các bạn lĩnh hội một số kiến thức của tôi đã học được để áp dụng làm. Cũng như bao người khác, tôi và em nói chuyện và trao đổi công việc. Có lẽ trong em, lúc đó nghĩ tôi là một thằng biết nhiều thứ, ngẫm lại bây giờ tôi cũng chả giỏi đến mức đó đâu.
Thế rồi, khi quyết định ra Nha Trang để đi cực Đông và mục đích nữa là muốn gặp em. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, tôi và em bắt đầu chuyện tình cảm của mình. Tôi tỏ tình với em dưới sự chứng kiến của bầu trời, biển cả và thiên nhiên.
Người ta nói "nếu không quên được nhau thì đừng cố gắng quên nó, mà hãy giữ lại những hình ảnh đẹp nhất về nhau. Để mỗi khi nhắc và nhớ về nó, ta lại có thể mỉm cười hạnh phúc". Đến khi nào tôi mới có thể đủ tự tin để mỉm cười khi nhớ về em. Có lẽ chỉ có thời gian mới trả lời được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét