Người đàn bà giật mình khi nghe thấy giọng nói, bà quay lại và thấy trước mặt mình là một nguời đàn ông đã ngoài 50 tuổi, khuôn mặt khắc khổ nhưng vẫn không thể che đi được sự ấm áp trong đôi mắt của ông.
Tưởng như người đàn bà chưa nghe rõ lời mình nói, ông hỏi lại: "Cô muốn tìm gì ở nơi này vậy?"
"Tôi, tôi....., tôi tìm một đứa trẻ"
Như thể sợ bị ai cướp mất lời nói của mình, người đàn bà vội giải thích.
"oh, vậy cô có lẽ tìm sai địa chỉ rồi, ở chỗ này làm gì có những đứa trẻ nào đâu, ở chỗ này chỉ có tôi sống ở đây với mấy đứa con của tôi thôi".
"ông.... ông sống ở đây ư?"
"đúng vậy, đây là nhà của tôi mà, những đứa trẻ ở đây đều là con của tôi cả đấy cô ạ"
Ông mở nụ cười hiền từ, nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó như mang tâm sự riêng cùng nỗi buồn không thể thốt thành lời.
Những sinh linh đến với thể giới chúng ta theo nhiều cách khác nhau |
"xin lỗi, tôi chưa hiểu lắm, ông nói những đứa trẻ ở đây đều là con ông, là.... là...."
"ah, có lẽ cô không biết rồi, mấy đứa nhỏ ở đây không cùng quan hệ máu mủ gì cả, nhưng tôi vẫn chăm sóc chúng hàng ngày, dần dần thì tôi coi chúng như những đứa con cùa tôi, chúng bị bỏ rơi cô ạ, bị chính những đấng sinh thành bỏ rơi ngay từ khi hình hài chưa đủ, chúng nó đến với cuộc đời này ngắn quá cô ạ. Thế cô tìm đứa nào vậy nhỉ, có lẽ tôi có thể giúp được cô chút gì chăng"
Vẫn là nụ cười hiền hậu đó, nhưng sao những lời nói lại như cứa vào trái tim người đàn bà ấy, khiến cho nước mắt bà rơi ngay khóe mắt.
"ông có biết vào tháng ba của 2 năm trước, có một đứa trẻ 2 tuần tuổi được chuyển từ bệnh viện Từ Dũ được chuyển đến đây không, tôi... tôi,,,". Nói đến đây người đàn bà như không thể kiềm chế được cơn xúc động, những giọt nước mắt làm ướt hết khuôn mặt.
Như chìm đắm vào những dòng ký ức, nó như đưa ông về lại ký ức của 2 năm trước. Đó là một chiều mưa, ông đang dọn dẹp khuôn viên của khu nghĩa trang dành riêng cho những đứa trẻ bị chết non, được chuyển đến tập trung tại nơi này. Điện thoại của bệnh viện báo rằng có một đứa trẻ đã chết, đề nghị ông lên làm thủ tục để chôn cất nó. Khi đến nơi, thi thể của đứa bé tuy đã lạnh ngắt, nhưng lại khắc sâu vào trong tâm trí của người đàn ông bởi nụ cười của nó.
Sau khi trở về từ chiến tranh, không nghề nghiệp, không gia đình, lại mang trong người những căn bệnh từ chiến trường. Ông được người quen giới thiệu làm người chăm sóc nghĩa trang, nơi mà những đứa trẻ đã chết được tập trung về nghĩa trang này để chăm sóc. Dần dần ông coi như đây là một ngôi nhà của ông, coi những đứa trẻ nằm trong những ngôi mộ là những người thân của mình,
"Ông gì ơi, ông có nhớ ra đứa trẻ đó chưa?"
"Vậy cô là gì của đứa trẻ đó?". Như thể thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, ông hỏi.
"Tôi là mẹ của đứa trẻ đó, năm xưa chỉ vì tôi không đủ can đảm để đối diện với sự thật là con tôi đã bỏ tôi mà đi, giờ tôi chỉ muốn nhận lại nó để mang về chôn cất". Nói đến đây, bà lại bật khóc.
"Tôi hiểu rồi, để tôi dẫn chị lại với bé, có lẽ bé cũng muốn được về với gia đình mình đấy".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét