Nó ngồi lặng yên nhìn màn hình máy tính, ừ thì nó cảm thấy trống trải giữa dòng đời này. Ngoài kia thì đang có cơn bão kéo ngang qua, và nó cũng như con thuyền đang trôi giữa cơn bão của những khúc mắc và suy tư.
Nhớ lại khi nó còn ở cái tuổi 22 đầy nhiệt huyết và đam mê, đôi chân của nó đi không biết mệt mỏi qua những cung đường và qua những sức sống của tuổi trẻ. Thế mà khi bước qua cái tuổi 25 một thời gian ngắn, khi mà mọi thứ từ tình yêu đến công việc đã vô guồng quay của một bộ máy, thì nó lại cảm thấy chênh vênh giữa dòng đời này.
Suy nghĩ của nó sao thực tế quá vậy, không còn phiêu lãng và điên điên như cái tuổi 22. Những dòng tâm tư đó biến nó thành một con người khác hơn, trầm lắng hơn, suy tư hơn và nhiều mối lo toan hơn trong cuộc sống này. Có ai đã từng nói rằng "khi mà người đàn ông im lặng nhiều hơn, thì khi đó anh ta đã trưởng thành hơn rất nhiều". Có những bài học phải đổi lấy một cái giá đắt, chỉ để ta trưởng thành hơn. Nhưng sao sự trưởng thành của nó lại khắc nghiệt vậy. Có những giá trị mà khi trưởng thành, nó lại nhận ra được những điều đó. Ừ thì ai cũng phải trưởng thành mà.
Điếu thuốc dang dở trên tay, nó thả hồn trôi theo làn khói thuốc. Nó cảm thấy chênh vênh quá
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét