Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

giảm cân - đói - ôi chết tiệt

Công nhận người ta sinh ra cái blog cũng khá là hay nhỉ, nó như một ngôi nhà ảo trên mạng, muốn viết gì trên đó cũng được. Từ trước đến nay, mình dùng blog chủ yếu để viết văn, để SEO, để học anh văn. Và bây giờ là dùng để lảm nhảm cho qua cơn đói =]]]

Tự nhiên tối nay có cái niềm tin mãnh liệt là mình sẽ giảm được cân, cái thời mà đi xuyên Việt mình gầy lắm chứ bộ, vừa gầy vừa đen vừa hôi =]]]. Thế mà bây giờ nhìn xem cái lớp mỡ bụng nó đã ngấn ra rồi ạ. Thật kinh khủng

Sau bao nhiêu phương pháp tìm tòi và nghiên cứu có đúng không, thì mình đã rút ra được một phương pháp giảm cân thật tuyệt vời. Nhưng đi kèm với nó là sự đau khổ vì không được ăn ngon, quá phũ phàng cho đội bạn.

Thực tế đã chứng minh và chưa kiểm nghiệm về cái phương pháp chết tiệt gọi là LOW CARB, đó là trong 2 tuần đầu kiêng toàn bộ tinh bột, chỉ nạp vô Protein và chất xơ, ôi cái định mệnh. Đồng nghĩa là mình nhịn cơm và chỉ được ăn rau xanh cùng thịt. Kết hợp vô là uống mướp đắng cùng chạy bộ. Cái đệt là sau cái ngày hôm nay, sau khi hứng thú chạy gần 6km trong gần 7'/km thì mình tự nhiên có niềm tin mãnh liệt đến phũ phàng là mình sẽ cán mốc chạy 10km và sẽ giảm được cân trong thời gian cực ngắn. Em nó giảm có thêm 4km nữa là thân hình đẹp ấy mà. Thế nhưng cái hậu quả bây giờ là TAO ĐÓI, WTF.

Ta nói chứ, ngồi PTS hình ảnh sản phẩm đưa lên web cho thằng bạn, thế mà ếu hiểu sao lại muốn kể lể. Thôi thì kệ mịa nó đi, cứ làm sao thấy mình đẹp trai hẳn lên là anh mừng thấy mẹ vợ rồi =]]

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Chênh vênh quá tôi ơi

Nó ngồi lặng yên nhìn màn hình máy tính, ừ thì nó cảm thấy trống trải giữa dòng đời này. Ngoài kia thì đang có cơn bão kéo ngang qua, và nó cũng như con thuyền đang trôi giữa cơn bão của những khúc mắc và suy tư.

Nhớ lại khi nó còn ở cái tuổi 22 đầy nhiệt huyết và đam mê, đôi chân của nó đi không biết mệt mỏi qua những cung đường và qua những sức sống của tuổi trẻ. Thế mà khi bước qua cái tuổi 25 một thời gian ngắn, khi mà mọi thứ từ tình yêu đến công việc đã vô guồng quay của một bộ máy, thì nó lại cảm thấy chênh vênh giữa dòng đời này.

Suy nghĩ của nó sao thực tế quá vậy, không còn phiêu lãng và điên điên như cái tuổi 22. Những dòng tâm tư đó biến nó thành một con người khác hơn, trầm lắng hơn, suy tư hơn và nhiều mối lo toan hơn trong cuộc sống này. Có ai đã từng nói rằng "khi mà người đàn ông im lặng nhiều hơn, thì khi đó anh ta đã trưởng thành hơn rất nhiều". Có những bài học phải đổi lấy một cái giá đắt, chỉ để ta trưởng thành hơn. Nhưng sao sự trưởng thành của nó lại khắc nghiệt vậy. Có những giá trị mà khi trưởng thành, nó lại nhận ra được những điều đó. Ừ thì ai cũng phải trưởng thành mà.

Điếu thuốc dang dở trên tay, nó thả hồn trôi theo làn khói thuốc. Nó cảm thấy chênh vênh quá

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

Ngôi nhà của những sinh mệnh

"Cho hỏi cô tìm ai?"

Người đàn bà giật mình khi nghe thấy giọng nói, bà quay lại và thấy trước mặt mình là một nguời đàn ông đã ngoài 50 tuổi, khuôn mặt khắc khổ nhưng vẫn không thể che đi được sự ấm áp trong đôi mắt của ông.

Tưởng như người đàn bà chưa nghe rõ lời mình nói, ông hỏi lại: "Cô muốn tìm gì ở nơi này vậy?"

"Tôi, tôi....., tôi tìm một đứa trẻ"

Như thể sợ bị ai cướp mất lời nói của mình, người đàn bà vội giải thích.

"oh, vậy cô có lẽ tìm sai địa chỉ rồi, ở chỗ này làm gì có những đứa trẻ nào đâu, ở chỗ này chỉ có tôi sống ở đây với mấy đứa con của tôi thôi".

"ông.... ông sống ở đây ư?"

"đúng vậy, đây là nhà của tôi mà, những đứa trẻ ở đây đều là con của tôi cả đấy cô ạ"

Ông mở nụ cười hiền từ, nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó như mang tâm sự riêng cùng nỗi buồn không thể thốt thành lời.

Những sinh linh đến với thể giới chúng ta theo nhiều cách khác nhau


"xin lỗi, tôi chưa hiểu lắm, ông nói những đứa trẻ ở đây đều là con ông, là.... là...."

"ah, có lẽ cô không biết rồi, mấy đứa nhỏ ở đây không cùng quan hệ máu mủ gì cả, nhưng tôi vẫn chăm sóc chúng hàng ngày, dần dần thì tôi coi chúng như những đứa con cùa tôi, chúng bị bỏ rơi cô ạ, bị chính những đấng sinh thành bỏ rơi ngay từ khi hình hài chưa đủ, chúng nó đến với cuộc đời này ngắn quá cô ạ. Thế cô tìm đứa nào vậy nhỉ, có lẽ tôi có thể giúp được cô chút gì chăng"

Vẫn là nụ cười hiền hậu đó, nhưng sao những lời nói lại như cứa vào trái tim người đàn bà ấy, khiến cho nước mắt bà rơi ngay khóe mắt.

"ông có biết vào tháng ba của 2 năm trước, có một đứa trẻ 2 tuần tuổi được chuyển từ bệnh viện Từ Dũ được chuyển đến đây không, tôi... tôi,,,". Nói đến đây người đàn bà như không thể kiềm chế được cơn xúc động, những giọt nước mắt làm ướt hết khuôn mặt.

Như chìm đắm vào những dòng ký ức, nó như đưa ông về lại ký ức của 2 năm trước. Đó là một chiều mưa, ông đang dọn dẹp khuôn viên của khu nghĩa trang dành riêng cho những đứa trẻ bị chết non, được chuyển đến tập trung tại nơi này. Điện thoại của bệnh viện báo rằng có một đứa trẻ đã chết, đề nghị ông lên làm thủ tục để chôn cất nó. Khi đến nơi, thi thể của đứa bé tuy đã lạnh ngắt, nhưng lại khắc sâu vào trong tâm trí của người đàn ông bởi nụ cười của nó.

Sau khi trở về từ chiến tranh, không nghề nghiệp, không gia đình, lại mang trong người những căn bệnh từ chiến trường. Ông được người quen giới thiệu làm người chăm sóc nghĩa trang, nơi mà những đứa trẻ đã chết được tập trung về nghĩa trang này để chăm sóc. Dần dần ông coi như đây là một ngôi nhà của ông, coi những đứa trẻ nằm trong những ngôi mộ là những người thân của mình,

"Ông gì ơi, ông có nhớ ra đứa trẻ đó chưa?"

"Vậy cô là gì của đứa trẻ đó?". Như thể thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, ông hỏi.

"Tôi là mẹ của đứa trẻ đó, năm xưa chỉ vì tôi không đủ can đảm để đối diện với sự thật là con tôi đã bỏ tôi mà đi, giờ tôi chỉ muốn nhận lại nó để mang về chôn cất". Nói đến đây, bà lại bật khóc.

"Tôi hiểu rồi, để tôi dẫn chị lại với bé, có lẽ bé cũng muốn được về với gia đình mình đấy".



Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Kính gửi các thể loại đàn ông hay nhậu

Kính gửi các thể loại đàn ông hay nhậu,

Tôi tên là Tèo, tôi vốn được sinh ra ở một vùng thôn quê thật là yên bình, yên bình đến mức mà chỉ cần nghe một tiếng ZÔ là tôi cảm thấy hết yên bình vào đêm khuya. Nói thế nào cho hợp lý nhỉ, không hiểu tại sao mà dạo này các bác, các chú và các anh làng tôi lại hay bày ra đủ trò để phá vỡ cái sự yên bình vốn có của làng tôi thế không biết. Bình thường thì thấy cánh đàn ông làng tôi rất chi là dễ thương, thế mà không hiểu sao cứ đến mấy ngày rảnh rảnh là mấy ông ấy lại bày trò ra để gọi là lai rai một tí.

Kính thưa các thể loại đàn ông nói chung và các thể loại đàn ông hay nhậu nói riêng. Tèo tôi thì cảm thấy mừng thay cho cánh chị em phụ nữ quê tôi, họ vơ phải mấy đức ông chồng đức cao vọng trọng trên bàn nhậu. Nếu mà họ may mắn thì vơ phải mấy ông chồng vừa tốt bụng, vừa hiền lành và ít nhậu, nhưng khi mà đã nhậu vô rồi thì họ lại thể hiện cái sự tốt bụng đó bằng cách nhậu xong là để chiến trường cho hậu phương xử lý. Còn hạnh phúc hơn cho mấy chị em gần nhà tôi, vơ phải mấy ông chồng hay nhậu nhưng lại có thể giúp đỡ vợ, không để các chị em phải rửa chén bát gì cả. Họ đập hết chén bát thì lấy gì mà phải rửa, chả trách mà mỗi lần Tèo tôi qua chơi, lai phải trầm trồ khi nhà các chị ấy luôn có các mặt hàng bát mới cùng kiểu dáng mới lạ cho căn nhà bếp.

Kính thưa các thể loại đàn ông

Thưa với các thể loại đàn ông, Tèo tôi cảm thấy ngưỡng mộ nhà các ông chồng hay nhậu. Bởi vì sao Tèo tôi lại nói vậy, vì căn nhà đó luôn rộn rã tiếng nói chuyện, làm cho căn nhà thấy ấm cúng hẳn (nếu không nói là nóng quá mức cần thiết). Cứ mỗi lần nhậu xong, y như rằng Tèo tôi chỉ cần đếm 30 giây đồng hồ là buổi tập thể dục buổi tối bắt đầu. Đầu tiên là luyện cơ miệng với bài tập chửi nhau, và chị vợ sẽ là người hô khẩu lệnh để tập. Rồi thì đến ông chồng cũng sẽ luyện cơ miệng kết hợp cơ tay "này thì mày láo nhá con kia", "ông thích thì ông làm"..... Cùng những bài tập kết hợp âm nhạc, khi mà hàng loạt âm thanh được kết hợp và biểu diễn thành dàn hợp xướng thật là vui nhộn. Và bao giờ cũng sẽ kết thúc những bài thể dục bằng một bản nhạc giao hưởng không lời.

Thưa với các thể loại đàn ông của làng tôi, Tèo tôi sẽ phải cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn đau lòng khi mà một ngày kia, vào cái ngày đẹp trời nhất. Thế giới này bỗng đảo ngược lại, cánh phụ nữ họ nhậu xong, họ thu dọn mọi thứ từ chiến trường. Thế thì Tèo tôi sẽ không hiểu lúc đó thiên chức làm người đàn ông sẽ để dùng vào việc gì nhỉ. Thật tình không dám tưởng tượng ra thế giới này lúc đó sẽ ra sao.

Cuối thư tâm tình, lại thưa với các thể loại đàn ông, các anh thử đặt mình vô vị trí của người vợ khi phải chiến đấu với nguyên bãi chiến trường mà các anh bày ra hàng ngày thử xem, lúc đó các anh sẽ ước rằng "giá như mình cố gắng thu dọn chiến trường thì có phải hơn không".

Mong là thư này sẽ đến được với các thể loại đàn ông của làng tôi trong một ngày gần nhất.

Ký tên: Ku Tèo
Địa chỉ Đường số 0, Thôn Yên Bình, Xã Yên Lặng, Huyện Yên Tâm, Tỉnh Yên Cái Con Khỉ




Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Truyện ngắn: Gói mì tôm cho con

Ở cái cơ sở nơi nó làm, thường được mọi người biết đến nó với hình ảnh một anh chàng hay cười đùa và thích trêu chọc mọi người. Thực ra bản tính nó thì tốt, chỉ mỗi tội là cái tính hay trêu chọc lại không bỏ được. Có lần nó đi chợ cùng một người bạn, thấy mấy cô con gái địa phương là nó lại trêu chọc, khiến cho các cô phải bỏ chạy, rồi nó cứ cười như được mùa.

 Hôm nay, cơ sở nó có nhận thêm một anh chàng dân tộc vô làm. Nhìn sơ qua thì thấy anh chàng này có vẻ hiền lành và ít nói. Ừ thì hiền lành cũng được, nhưng mà ít nói thì lại trái ngược với tính cách của nó rồi. Thế là nó nghĩ rằng: " tao sẽ làm cho mày từ ít nói thành nói nhiều cho xem".

Cha Mẹ chịu khổ vì con cái

Rồi thì nó lân la làm quen và nói chuyện, hỏi gì thì anh chàng đó nói nấy, ít tâm sự gì với ai cả. Đại khái thì nó cũng hiểu sơ sơ về anh chàng này, ít hơn nó đến tận 2 tuổi mà lại có vợ con hẳn hoi rồi. Có lẽ là do lập gia đình sớm nên những lo toan sớm đè nặng lên đôi vai và hình thành nên cách suy nghĩ trưởng thành hơn so với lứa tuổi của anh chàng này. Biết là thế, nhưng nó vẫn không ưa được tính ít nói của anh chàng này.

Bữa trưa hôm đó, sau giờ tan làm thì nó thấy một gói mì tôm để góc giường của anh chàng người dân tộc kia. Biết chắc chắn là của anh chàng này, nó bèn nảy sinh ý muốn trêu chọc cho vui. Nghĩ là làm, nó mang gói mì xuống bếp để nấu. Không biết anh chàng này vô khi nào, thấy gói mì tôm đang pha dở trên bàn ăn thì liền chạy lên kiểm tra. Có lẽ nó cũng đoán được anh chàng này đang tìm gói mì tôm của mình, nên nó nói vọng lên "tao thấy có gói mì để lung tung, nên pha ra cho mày ăn đỡ đói". Nói xong thì vừa ăn vừa mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt tức giận của anh chàng ấy.

Rồi thì nó chỉ nghe thấy anh chàng ấy nói rằng: "Có gói mì để dành mang về cho con ăn, thế mà.....". Nó thấy miệng mình nghẹn lại, không nuốt trôi được gọi mì đang bốc khói nóng hổi.

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Sự quyết tâm

Từ xưa đến nay có bao nhiêu người mở miệng ra là nói QUYẾT TÂM?

Trong cuộc đời bạn, đã gặp bao nhiêu người nói mà thực hiện được những quyết tâm đó rồi?

Bạn là người ngoài cuộc, bạn nhìn thấy những người thành công với những dự định làm giàu, với những thành quả mà họ đạt được. Thế nhưng, liệu bạn biết được bao nhiêu khi mà những sự thành đạt đó cần phải đánh đổi biết bao nhiêu thời gian và công sức bỏ ra.

Thế cái sự quyết tâm đó có khó không mà sao nhiều người cứ nói cho đã miệng rồi họ lại không làm được, để rồi cứ ao ước với những suy nghĩ viển vông rằng mình sẽ giàu có, sẽ thành đạt, khi mà họ không hề có sự quyết tâm cao độ để thực hiện.

Bạn muốn thi kỳ thi TOEIC 600 điểm, bạn đã lên kế hoạch thật tỉ mỉ và tự hứa với mình sẽ đạt được mục tiêu đó trong vòng một năm, khi mà bạn lại chẳng có tí kiến thức nào về tiếng anh. Những người nghe về cái dự định đó của bạn, họ cũng ngạc nhiên và nghĩ rằng bạn đã thay đổi. Thế nhưng, hai năm sau nhìn lại thì bạn vẫn đang là một anh nhân viên quèn và chưa thực hiện được kỳ thi đó.

Bạn làm được nếu bạn cố gắng


Bạn muốn kinh doanh, chỉ để chứng tỏ mình có thể làm giàu và cũng để thoát khỏi những cái lo toan về tiền bạc. Bạn lên kế hoạch lập trang web, bán truyền thống, bán online, mở các kênh phân phối sản phẩm. Bạn nghĩ rằng mình cần hai tháng để lập ra các mạng lưới truyền thông để bán sản phẩm của mình. Thế nhưng nửa năm sau nhìn lại, bạn vẫn thấy mình chưa hề có một cái trang web nào để quảng cáo sản phẩm, chứ đừng nói là lập ra các kênh truyền thông để phân phối sản phẩm.

Bạn muốn thử cố gắng theo đuổi cái ngành mà bạn đã theo học nhưng lại không hề thích nó, vì bạn nghĩ rằng mình sẽ phí phạm mấy năm đại học. Thế là bạn tải các tài liệu trên mạng, học thêm từ các anh chị làm trong ngành, rồi thì bạn tham gia những hội, nhóm trên facebook để xem những tình huống thực tế. Thế nhưng một năm trôi qua, bạn vẫn không thể thích được cái ngành đó, để rồi bạn đâm ra chán nản nhưng vẫn không thể đọc được nổi một tài liệu nào mà bạn đã sưu tầm.

Vậy cái mà bạn gọi là QUYẾT TÂM đó vì sao mà không thực hiện được?. Cá nhân tôi thì thấy bạn bị vướng vào những nguyên nhân sau:
  • Bạn có quyết tâm, nhưng nó lại không thể cao. Vì đơn giản là bạn LƯỜI
  • Thời gian làm việc cả ngày của bạn đã chiếm hết thời gian rảnh, để rồi cứ đến tối là lại có những lịch hẹn cafe, trà đá. Vì bạn đang còn trẻ mà
  • Bạn không có TIỀN để thực hiện những cái dự định kinh doanh, học tập của mình
  • Càng lớn tuổi thì con người càng trì trệ và càng tìm những lý do biện chứng cho những hành động của mình. Khi đó, con người bị THỤ ĐỘNG
  • Không có một cái động lực hay những lời động viên và sự ủng hộ từ những người thân.
I can do it!

Vậy còn chần chờ gì nữa mà không thực hiện ngay và luôn đi, mọi việc còn chưa quá muộn để bắt đầu cho những quyết tâm của mình đó. Bỏ ngay những thói quen xấu như facebook, chém gió. Và bớt thời gian đi chơi, để thực hiện những dự định của mình đi. Bạn sẽ không thất vọng cho những hành động cố gắng ở hiện tại đâu.

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Nước mắt của Cha

Trong ký ức của tôi, Cha là người hiền lành, chịu khó và hay cười. Có lẽ tôi cũng được hưởng cái tính hiền lành và chịu khó đó của Cha, nên bà con hàng xóm vẫn thường nói tôi sau này cũng sẽ chịu khó giúp đỡ gia đình.

Cha tôi thường hay đi các công trình xa, nên số lần mà cả gia đình có thể ngồi ăn cơm chung với nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Và cũng chỉ có những dịp tết đến xuân về thì cả gia đình mới có những tiếng cười đầy ắp trong những bữa cơm. Cha thường nói rằng "với Cha, gia đình là điều quan trọng nhất, số Cha khổ nên Cha chỉ cố gắng làm việc để lấy được sổ lương hưu khi về già. Chỉ cần các con ngoan ngoãn và học giỏi thì công sức của Cha Mẹ sẽ được đền bù xứng đáng.

Thời gian dần trôi, Cha đã già đi lúc nào cũng không hay, mái tóc của Cha đã bạc đi trông thấy, để rồi gánh nặng của cuộc đời đã đè lên lưng Cha. Tôi thì ra trường và đi làm, em gái thì đã là cô sinh viên năm 3. Nếu mọi chuyện cứ lặng lẽ mà trôi qua thì có lẽ tôi đã không biết được nước mắt của Cha đã chảy dài, giọt nước mắt của một người đàn ông đi hết nửa cuộc đời đã rơi khi nghe tin con mình bị tai nạn mà không biết tình hình thế nào.

nước mắt của Cha

Tôi không chứng kiến được giọt nước mắt đó, thế nhưng qua lời kể của bà con làng xóm thì tôi như cảm nhận được nỗi đau đó.

"Thật tình thì bác chưa thấy Cha con tiều tụy như vậy"
" Một tuần đó mà thấy Cha mày gầy đi trông thấy, ai hỏi cũng rơi nước mắt"
" Ai nhìn cũng xót con ạ, mày làm khổ Cha Mẹ nhiều quá rồi đó".
......

Sẽ đến một lúc nào đó những người con như tôi mới thấm thía được cái gì gọi là thiêng liêng nhất, đó chỉ có thể là gia đình của chính mình.

Năm đó nhà tôi không có tết