Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

Chương 1: Sự điên rồ của thằng nhà văn dỏm

Chương 1: Sự điên rồ của thằng nhà văn dỏm

"Ê mày, hay là tao cũng viết sách như mày nhỉ?"
"Đừng có điên, mày mà viết thì tao tin rằng chả có thằng điên nào mà đi đọc sách của mày đâu"
"Bậy rồi, tao mà viết thì cái thằng đầu tiên sẽ là mày chứ ai nữa".
"Điên rồ".

Đấy, bạn thấy không, vì cái mẫu đối thoại đó mà bây giờ tôi đang ngồi lọc cọc giữa 12h đêm, bỏ cả cái vụ chém gió thâu đêm với bạn gái, bỏ cả những tập phim đang xem dở, chỉ đơn giản vì tôi đang có hứng viết truyện. Thực ra mà nói thì tôi chưa có tí ý tưởng nào trong đầu cả, lời tựa cho truyện cũng chưa hề có. Và chỉ một tháng trước, tôi đang hùng hồn tuyên bố rằng "thằng Tân này mà tham gia vào giới văn chương thì chắc nó sẽ bị điên". Và chỉ mới đây thôi, chính xác là 3 ngày trước, khi mà tôi đưa bài viết trong blog của tôi lên facebook, đại ý nói rằng tôi chỉ thích đưa cảm xúc qua những con chữ thôi. Và đặc biệt là tôi chả thích cái giới văn chương tẹo nào cả. Thế mà vào cái thời điểm này, tôi lại muốn viết một cái thể loại truyện dài để thỏa mãn cái sự điên rồ của tôi. Nhấm nháp ly cafe đắng, đầu óc lại nghĩ miên man chỉ để tìm ý tưởng xem mình sẽ viết về cái thể loại gì nhỉ. Về cuộc đời của cái thằng hai mươi bảy năm lông bông và tưng tửng ư, dám đảm bảo nhà xuất bản nào mà chi in ấn thể loại đó thì tôi cũng gọi ông ta là thánh chứ chẳng chơi, haha. Hay là viết về kiểu đi bụi của mình nhỉ, chẳng hạn như "bạn biết không, hai giờ sáng hứng lên thì tôi xách mông lên và đi ngắm mặt trời mọc ở Vũng Tàu". Không thì viết về ngôn tình cho mấy chị em phụ nữ đọc nhỉ, biết đâu tôi lại có nhiều fan nữ thì sao. Thôi nhé, xin người đấy. tôi mà viết mấy thể loại đó thì chắc chỉ đưa lên facebook cho vui thôi, có thằng điên nào mà chịu đi in ấn mấy vụ tào lao đó đâu. Thế thì viết cái gì đây nhỉ?.

À thôi đúng rồi, viết về chính mình đi, tôi tin rằng cái cuộc đời hai mươi bảy năm của mình trôi qua chả phải vô ích đâu. Liệu rằng có ai đọc không nhỉ?. Bạn đã bao giờ đắn đo khi phải làm chuyện gì chưa, đôi khi có những quyết định tưởng chừng đơn giản mà bạn lại phải mất hàng giờ đồng hồ để đắn đo nên làm hay không. Việc gì phải sợ nhỉ, cũng như tôi hiện tại đây, đơn giản là chỉ muốn viết một câu chuyện về những gì mình đã trải qua, cũng là dịp để ôn lại những câu chuyện tưởng chừng như đã quên. Âu đó cũng là nỗi hoài niệm về một thời đã qua đi.

Ghen tị là chồi non của cây cổ thụ

Nếu bạn lướt một vòng facebook thì bạn sẽ gặp khá nhiều bạn dùng từ GATO. Thế cái từ GATO này nghĩa là gì nhỉ, đôi khi bạn chả cần biết nó có định nghĩa rõ ràng là gì, nhưng lại như một thói quen và theo đám đông, cái từ gato này được phát triển như một con virut. Thực ra, nếu bạn hỏi anh google thì nó sẽ cho ra khái niệm đơn giản, tức là GHEN ĂN TỨC Ở.

Hình như trong các câu truyện dân gian từ xưa, thì cái bệnh ghen ăn tức ở này đã hình thành từ lâu rồi thì phải, nếu mình hiểu theo một góc độ nào khác thì gato chính là ghen tị, Bạn ghen tị vì mình không giỏi bằng người ta, không giàu bằng người ta, và rất nhiều thứ khiến cho sự ghen tị này được phát triển và lây lan khá nhanh như một con virut. Hình như bạn không ghen tị khi thấy mình kém hơn người khác thì bạn không chịu được hay sao ấy nhỉ. Rồi thì khi sự ghen tị được phát triển mạnh mẽ thì nó lại trở thành sự đố kị.

Nhưng, tự dưng mình lại nghĩ sự gato này theo một hướng khác, ai thì cũng nghĩ rằng sự ghen tị này sẽ rất xấu khi mình không bằng người ta thì lại đâm ra đố kị và nói xấu lẫn nhau. Còn mình thì nghĩ rằng cái bánh gato này nếu được phát triển theo một hướng tốt, nghĩa là nó sẽ trở thành động lực để bạn làm việc, để bạn phấn đấu giỏi hơn cái thằng "người ta", thì có khi nào cái thằng "người ta" sẽ gato lại bạn không nhỉ.

Mọi thứ ở trên đời này khi sinh ra, sẽ được phát triển theo chiều hướng tốt hay xấu, thì nó cũng sẽ phát triển để từ một mầm non và qua thời gian dài, nó sẽ phát triển thành một cây cổ thụ. Thiết nghĩ rằng một cây gỗ thì cũng sẽ có gỗ tốt và gỗ xâu, vậy thì sự gato này cũng sẽ tốt hay xấu thì tùy ở bạn thôi.

Vậy nên bạn cứ gato đi hén

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Tìm lại cảm xúc qua những con chữ

Cũng lâu lắm rồi mình không viết một truyện ngắn nào ra hồn cả. Có lẽ là cảm xúc bị nhạt dần rồi hay sao ấy. Còn nhớ cái thời gian mà chia tay người yêu, những cảm xúc cứ ùa về như những thước phim quay chậm. Nhớ có người nào đó nói rằng, "khi cảm xúc lấn át lý trí thì bạn hãy làm một việc nào đó thân quen nhất để những cảm xúc đó được giữ gìn một cách đẹp nhất". Cái thời gian đó, mình đã từng đau rất nhiều, những điếu thuốc lá và những ly rượu cứ tồn tại hàng đêm. Cũng không nghĩ rằng đến thời điểm hiện tại thì mình có thể bình tĩnh để nói chuyện cùng cô ấy, để mừng rằng cô ấy chuẩn bị có người yêu, và để tin rằng chàng trai ấy sẽ tốt hơn mình khi chăm sóc được cho cô gái ấy.

Đôi khi cuộc sống này thật lạ, có những điều mà ta cứ nghĩ rằng sẽ không thể làm được, nhưng rồi chỉ bẵng đi một thời gian dài thì ta lại đủ mạnh mẽ để có thể nhìn lại quãng đường đã qua, để thấy rằng ta đã trưởng thành hơn rất nhiều. Bây giờ khi nhìn lại những dòng chữ mà mình viết trong quãng thời gian đó, mình tin rằng mình đã có một cuộc tình đẹp, âu đó cũng là điều may mắn với một kẻ thích lang thang như mình. À thì ta cũng từng ghé dừng chân ở một trạm xe bus thật lâu, và khi ta lên chuyến xe tiếp theo thì ta sẽ gặp được một trạm dừng chân cuối cùng.

Con người thì phải có cảm xúc, quan trọng là cảm xúc đó có đi được lâu và biết cách để khơi dậy cảm xúc hay không mới là quan trọng. Mỗi người có những cách diễn tả cảm xúc khác nhau, không ai giống ai cả. Có những người thể hiện cảm xúc qua những men rượu bia bên bàn nhậu, có người thể hiện cảm xúc qua cách thể hiện với từng người, mà cũng có những kẻ như mình đưa cảm xúc vui buồn vào trong những câu chữ. Mình thì chưa đủ trình độ để xếp vào giới văn chương, mà mình thì cũng chả thích cái giới văn chương đó chút nào. Nhưng mình lại thích viết, để những ý nghĩ và cảm xúc được trải lòng vào con chữ. Đôi khi là viết lung tung để biết rằng cảm xúc của mình ngổn ngang trong trăm mối suy nghĩ. Nhưng đôi khi cảm xúc của mình lại tuôn ra một mạch cố định chỉ để biết rằng mình đang có những yêu thương đong đầy trong cuộc sống mà mình lựa chọn. Thế nhưng điều đó cũng phản ánh lên phần nào con người mình, không cố định rập khuôn theo một điều gì đó. Thế nhưng, cảm xúc đôi khi lại đi ngược lại với cuộc sống. Có khi nào bạn cảm thấy mình thật lẻ loi giữa chốn đông vui không, hay chỉ là một mình cảm nhận sự vui vẻ trong không gian tĩnh mịch giữa một quán cafe xa lạ, nhâm nhi một ly cafe, gặm nhấm từng trang sách để thả hồn vào nó.

Cuộc sống này nếu bạn ngồi im một chỗ, chịu đựng một lối mòn quen thuộc do người khác định ra thì nó sẽ chán ngắt và buồn tẻ lắm. Hãy thử đưa mình vào những lối đi khác thử xem, hãy thử làm một việc nào đó mà bạn chưa thực sự giỏi thử xem, hoặc có chăng là thử đọc một cuốn sách mà bạn mua từ nửa năm trước thử xem. Có những thứ mới lạ ở những việc thường ngày mà bạn làm đấy. Thử đi nhé

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

[Truyện] Lấy vợ đi con trai

Chương 1: Sao quả tạ

"Nhức nhối quá ông ạ".
Tôi vừa bưng ly cafe, vừa kể lể với thằng bạn thân.
"Lại vụ đó hả".
Nó không thèm nhìn tôi lấy một chút nào, mà trong khi cái giọng của nó như là chuyện này quá bình thường. Tao khinh, nếu không phải không có ai để kể lể thì ta đây cũng không thèm phải ngó mặt nó làm gì.
À quên giới thiệu, tôi là Hùng, 27 tuổi vừa đủ, đang là chủ cửa hàng bán hoa tươi ở đất Sài Gòn. Hàng ngày tôi có thể ngắm biết bao nhiêu cô gái tươi cười với tôi, chính xác là tươi cười với mấy bó hoa trong quán. Đẹp trai thì có thừa, mà lại yêu vẻ đẹp của những loài hoa. Nhưng mà khốn nạn thay, đến giờ này tôi vẫn đang dán chữ ế trên mặt.
Và cũng chính vì điều này, mà tôi bị quý phụ huynh gọi điện ca cẩm về vụ dẫn người yêu về nhà. Theo lẽ thường, cái thằng nhân viên trong quán và cũng chính là thằng bạn thân của tôi thờ ơ trong những lời kể lể của tôi, thì nó sẽ phải hứng chịu hậu quả.
"Ê mày, đi giao hàng đến quận 5 đi nghe, tao phải đi có việc đã".
"Lần này mày đi đi, tao phải đi với em Hoa"
"Vụ j??"
"Sinh nhật em ấy, phải ưu tiên cho đứa có người yêu chú ạ, haha"
"Thằng khốn...."


Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Hành trình 30 ngày chạy bộ

Còn nhớ cuối năm 2015, tôi đã có một hoạt động thể thao chạy bộ. Khi đó tôi chỉ muốn mình khỏe hơn từng ngày và giảm được vài kg. Kết quả là khi áp dụng phương pháp Low carb và chạy bộ thường xuyên thì mình đã giảm được 7kg trong gần 2 tháng kiên trì tập luyện.

Thế nhưng, sau khi con người ta đã chinh phục được một giới hạn của bản thân, thì họ lại muốn tiến xa hơn. Nhận thấy được những lơi ích của việc chạy bộ. Mình sẽ bắt đầu một hành trình mới là 30 chạy bộ liên tục, một lần chạy không dưới nửa tiếng đồng hồ. Mình tin là mình sẽ hoàn thành nó

Mình có thể làm được, cố lên.

Nghiêm khắc với chính bản thân

Dạo gần đây tôi cảm thấy ngay chính bản thân mình đã đi vào trạng thái lười. Lười đọc sách, lười chạy bộ, lười đi chơi...., đây hình như là căn bệnh của khá nhiều bạn trẻ hiện nay thì phải. Vậy nguyên nhân do đâu???

Còn nhớ thời đi học, phụ huynh thường hay nói con cái "lười học & ham chơi". Đó là do bản tính trẻ con đang còn ham chơi. Vậy thì liệu rằng khi chúng ta dần lớn lên, có còn "lười học & ham chơi" như những đứa trẻ không. Xin thưa rằng là CÓ. Nhưng mà cái khẩu hiệu đó được lên một cấp độ cao siêu hơn là THỤ ĐỘNG.

Hình như con người chúng ta càng ngày càng tự cho mình được quyền chểnh mảng trong công việc, sinh hoạt và học tập thì phải. Chúng ta đang tự đưa chính bản thân đi ra khỏi những nguyên tắc đã được đặt ra. Nếu gặp khó khăn một chút thì chúng ta lại tự cho mình cái quyền được tạm nghỉ để thực hiện tiếp. Thế nhưng, cái tai hại là sau khi chúng ta tạm nghỉ, thì lại muốn "khó quá thì bỏ qua" và làm tiếp công việc khác nhẹ nhàng hơn. Tôi và bạn không đổ lỗi cho hệ thống giáo dục, hay từ môi trường gia đình gì để biện minh cho những thói quen lười đó được. Nếu có, thì hãy tự hỏi chính bản thân mình đã thử cố gắng hết sức có thể với một mục tiêu được đề ra chưa, có từng thử nghiêm khắc với bản thân mình hay không chưa?. Dẫu biết rằng mục tiêu đó cần rất nhiều động lực để hoàn thành nó, rồi khi chúng ta nhìn lại thì sẽ thấy hạnh phúc khi thực hiện được nó.

Thử đặt mục tiêu cho việc đọc 1 cuốn sách nhé


Nếu bạn muốn khỏe hơn, thì hãy đặt bản thân mình vô một hoạt động thể thao liên tục, còn hơn là nằm ở nhà và uống thuốc giảm cân hay ăn kiêng này nọ.

Nếu bạn muốn đọc hết một cuốn sách mà bạn đã cho nó nằm trên giá một thời gian dài, thì hãy bỏ điện thoại sang một bên và đọc vài trang mà bạn đang đọc dở. Thay vì thời gian rảnh mò lên Facebook thì hãy dùng nó cho vài trang sách nhé. Thử trong một ngày mà xem, đảm bảo là bạn đã đọc được nửa quyển sách mà bạn mua rồi đó.

Nếu bạn muốn đi du lịch, hãy tìm hiểu và tham khảo những ý kiến về nơi bạn đến, tự học cách chăm sóc bản thân mình và lên lịch trình đầy đủ cho một chuyến đi. Và tất nhiên trước đó, bạn phải cày tiền để có tiền đi du lịch chứ.

Và còn rất nhiều điều nữa, đừng vội nhìn những điều trên mà cho rằng nó đơn giản. Bởi vì bạn không nghiêm khắc với chính bản thân mình thì tôi nghĩ rằng bạn không thể thực hiện được nó đâu. Tin tôi đi, bạn sẽ thấy vui với thành quả của sự nghiêm khắc từ chính bản thân mình đấy.

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Ngày thứ 2 - Hành trình giảm cân chết tiệt

Phải nói rằng mình đang theo cái phương pháp chắt lọc từ những phương pháp khác nhau để có một cái body chuẩn. Cho nên mình sẽ ghi lại nhật ký quá trình giảm cân nói chung và duy trì mục tiêu nói riêng của mình. Để sau này tiện theo dõi và thấy tự hào với chính mình ra sao.

Nói văn vẻ thế thôi, chứ thực ra mình lỡ mồm nói về vụ giảm cân và cán mốc 10km trên face. Cũng may là ếu nói mục tiêu cao hơn, vì cái thằng em chết tiệt của mình đang hàng ngày rêu rao về vụ này của mình. Nói thẳng tuột ra mình vẫn đang duy trì ngày thứ 2 vì sợ mang tiếng nhục. Đề ma ma chứ, nó ít lên face, ít hoạt động trên đó, thế mà nó cứ như soi mình ấy. Thế nên kệ mệ nó, mình cứ chơi thôi. Tin mừng là mình đã giảm được 2kg mà chả biết vì lý do gì nữa. Không lẽ là nhờ mướp đắng ư??? Thật không tin được và bất ngờ. Thôi thì đành lỳ vậy.

7km với page 7:24

Hôm nay đã là ngày thứ 2 mình theo phương pháp low carb và chạy bộ rồi. Cái ngày khỉ gì mà nó mưa thế nhỉ, thế mà vẫn điên điên vác giày đi chạy. Hên là mưa nó nhỏ, chỉ có thể ướt sơ sơ thôi. Cái cảm giác chạy dưới mưa, đeo tai nghe để nghe mấy bài nhạc ưa thích của mình. Rồi thì vừa chạy vừa nếm mùi mặn mặn của mồ hôi, cái mát lạnh của hạt mưa thì thật là tuyệt vời. Cộng thêm là mình đã giảm được cân, cán được mốc 7km trong page 7:25 thì quả là sự cố gắng rồi. Vượt mẹ cái mục tiêu 5km đến đầu tháng 11 rồi, phí cha tờ giấy của mình =]]]

Hy vọng mai không mưa, để chạy cùng với 1 bạn nữ nữa, haha. Liệu rằng cô bé ấy có chạy được thời gian dài không nhỉ, thôi thì từ từ bồi dưỡng z =]]]]

Còn giờ thì lảm nhảm thế đủ rồi, làm việc tiếp thôi

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

giảm cân - đói - ôi chết tiệt

Công nhận người ta sinh ra cái blog cũng khá là hay nhỉ, nó như một ngôi nhà ảo trên mạng, muốn viết gì trên đó cũng được. Từ trước đến nay, mình dùng blog chủ yếu để viết văn, để SEO, để học anh văn. Và bây giờ là dùng để lảm nhảm cho qua cơn đói =]]]

Tự nhiên tối nay có cái niềm tin mãnh liệt là mình sẽ giảm được cân, cái thời mà đi xuyên Việt mình gầy lắm chứ bộ, vừa gầy vừa đen vừa hôi =]]]. Thế mà bây giờ nhìn xem cái lớp mỡ bụng nó đã ngấn ra rồi ạ. Thật kinh khủng

Sau bao nhiêu phương pháp tìm tòi và nghiên cứu có đúng không, thì mình đã rút ra được một phương pháp giảm cân thật tuyệt vời. Nhưng đi kèm với nó là sự đau khổ vì không được ăn ngon, quá phũ phàng cho đội bạn.

Thực tế đã chứng minh và chưa kiểm nghiệm về cái phương pháp chết tiệt gọi là LOW CARB, đó là trong 2 tuần đầu kiêng toàn bộ tinh bột, chỉ nạp vô Protein và chất xơ, ôi cái định mệnh. Đồng nghĩa là mình nhịn cơm và chỉ được ăn rau xanh cùng thịt. Kết hợp vô là uống mướp đắng cùng chạy bộ. Cái đệt là sau cái ngày hôm nay, sau khi hứng thú chạy gần 6km trong gần 7'/km thì mình tự nhiên có niềm tin mãnh liệt đến phũ phàng là mình sẽ cán mốc chạy 10km và sẽ giảm được cân trong thời gian cực ngắn. Em nó giảm có thêm 4km nữa là thân hình đẹp ấy mà. Thế nhưng cái hậu quả bây giờ là TAO ĐÓI, WTF.

Ta nói chứ, ngồi PTS hình ảnh sản phẩm đưa lên web cho thằng bạn, thế mà ếu hiểu sao lại muốn kể lể. Thôi thì kệ mịa nó đi, cứ làm sao thấy mình đẹp trai hẳn lên là anh mừng thấy mẹ vợ rồi =]]

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Chênh vênh quá tôi ơi

Nó ngồi lặng yên nhìn màn hình máy tính, ừ thì nó cảm thấy trống trải giữa dòng đời này. Ngoài kia thì đang có cơn bão kéo ngang qua, và nó cũng như con thuyền đang trôi giữa cơn bão của những khúc mắc và suy tư.

Nhớ lại khi nó còn ở cái tuổi 22 đầy nhiệt huyết và đam mê, đôi chân của nó đi không biết mệt mỏi qua những cung đường và qua những sức sống của tuổi trẻ. Thế mà khi bước qua cái tuổi 25 một thời gian ngắn, khi mà mọi thứ từ tình yêu đến công việc đã vô guồng quay của một bộ máy, thì nó lại cảm thấy chênh vênh giữa dòng đời này.

Suy nghĩ của nó sao thực tế quá vậy, không còn phiêu lãng và điên điên như cái tuổi 22. Những dòng tâm tư đó biến nó thành một con người khác hơn, trầm lắng hơn, suy tư hơn và nhiều mối lo toan hơn trong cuộc sống này. Có ai đã từng nói rằng "khi mà người đàn ông im lặng nhiều hơn, thì khi đó anh ta đã trưởng thành hơn rất nhiều". Có những bài học phải đổi lấy một cái giá đắt, chỉ để ta trưởng thành hơn. Nhưng sao sự trưởng thành của nó lại khắc nghiệt vậy. Có những giá trị mà khi trưởng thành, nó lại nhận ra được những điều đó. Ừ thì ai cũng phải trưởng thành mà.

Điếu thuốc dang dở trên tay, nó thả hồn trôi theo làn khói thuốc. Nó cảm thấy chênh vênh quá

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

Ngôi nhà của những sinh mệnh

"Cho hỏi cô tìm ai?"

Người đàn bà giật mình khi nghe thấy giọng nói, bà quay lại và thấy trước mặt mình là một nguời đàn ông đã ngoài 50 tuổi, khuôn mặt khắc khổ nhưng vẫn không thể che đi được sự ấm áp trong đôi mắt của ông.

Tưởng như người đàn bà chưa nghe rõ lời mình nói, ông hỏi lại: "Cô muốn tìm gì ở nơi này vậy?"

"Tôi, tôi....., tôi tìm một đứa trẻ"

Như thể sợ bị ai cướp mất lời nói của mình, người đàn bà vội giải thích.

"oh, vậy cô có lẽ tìm sai địa chỉ rồi, ở chỗ này làm gì có những đứa trẻ nào đâu, ở chỗ này chỉ có tôi sống ở đây với mấy đứa con của tôi thôi".

"ông.... ông sống ở đây ư?"

"đúng vậy, đây là nhà của tôi mà, những đứa trẻ ở đây đều là con của tôi cả đấy cô ạ"

Ông mở nụ cười hiền từ, nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó như mang tâm sự riêng cùng nỗi buồn không thể thốt thành lời.

Những sinh linh đến với thể giới chúng ta theo nhiều cách khác nhau


"xin lỗi, tôi chưa hiểu lắm, ông nói những đứa trẻ ở đây đều là con ông, là.... là...."

"ah, có lẽ cô không biết rồi, mấy đứa nhỏ ở đây không cùng quan hệ máu mủ gì cả, nhưng tôi vẫn chăm sóc chúng hàng ngày, dần dần thì tôi coi chúng như những đứa con cùa tôi, chúng bị bỏ rơi cô ạ, bị chính những đấng sinh thành bỏ rơi ngay từ khi hình hài chưa đủ, chúng nó đến với cuộc đời này ngắn quá cô ạ. Thế cô tìm đứa nào vậy nhỉ, có lẽ tôi có thể giúp được cô chút gì chăng"

Vẫn là nụ cười hiền hậu đó, nhưng sao những lời nói lại như cứa vào trái tim người đàn bà ấy, khiến cho nước mắt bà rơi ngay khóe mắt.

"ông có biết vào tháng ba của 2 năm trước, có một đứa trẻ 2 tuần tuổi được chuyển từ bệnh viện Từ Dũ được chuyển đến đây không, tôi... tôi,,,". Nói đến đây người đàn bà như không thể kiềm chế được cơn xúc động, những giọt nước mắt làm ướt hết khuôn mặt.

Như chìm đắm vào những dòng ký ức, nó như đưa ông về lại ký ức của 2 năm trước. Đó là một chiều mưa, ông đang dọn dẹp khuôn viên của khu nghĩa trang dành riêng cho những đứa trẻ bị chết non, được chuyển đến tập trung tại nơi này. Điện thoại của bệnh viện báo rằng có một đứa trẻ đã chết, đề nghị ông lên làm thủ tục để chôn cất nó. Khi đến nơi, thi thể của đứa bé tuy đã lạnh ngắt, nhưng lại khắc sâu vào trong tâm trí của người đàn ông bởi nụ cười của nó.

Sau khi trở về từ chiến tranh, không nghề nghiệp, không gia đình, lại mang trong người những căn bệnh từ chiến trường. Ông được người quen giới thiệu làm người chăm sóc nghĩa trang, nơi mà những đứa trẻ đã chết được tập trung về nghĩa trang này để chăm sóc. Dần dần ông coi như đây là một ngôi nhà của ông, coi những đứa trẻ nằm trong những ngôi mộ là những người thân của mình,

"Ông gì ơi, ông có nhớ ra đứa trẻ đó chưa?"

"Vậy cô là gì của đứa trẻ đó?". Như thể thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, ông hỏi.

"Tôi là mẹ của đứa trẻ đó, năm xưa chỉ vì tôi không đủ can đảm để đối diện với sự thật là con tôi đã bỏ tôi mà đi, giờ tôi chỉ muốn nhận lại nó để mang về chôn cất". Nói đến đây, bà lại bật khóc.

"Tôi hiểu rồi, để tôi dẫn chị lại với bé, có lẽ bé cũng muốn được về với gia đình mình đấy".



Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Kính gửi các thể loại đàn ông hay nhậu

Kính gửi các thể loại đàn ông hay nhậu,

Tôi tên là Tèo, tôi vốn được sinh ra ở một vùng thôn quê thật là yên bình, yên bình đến mức mà chỉ cần nghe một tiếng ZÔ là tôi cảm thấy hết yên bình vào đêm khuya. Nói thế nào cho hợp lý nhỉ, không hiểu tại sao mà dạo này các bác, các chú và các anh làng tôi lại hay bày ra đủ trò để phá vỡ cái sự yên bình vốn có của làng tôi thế không biết. Bình thường thì thấy cánh đàn ông làng tôi rất chi là dễ thương, thế mà không hiểu sao cứ đến mấy ngày rảnh rảnh là mấy ông ấy lại bày trò ra để gọi là lai rai một tí.

Kính thưa các thể loại đàn ông nói chung và các thể loại đàn ông hay nhậu nói riêng. Tèo tôi thì cảm thấy mừng thay cho cánh chị em phụ nữ quê tôi, họ vơ phải mấy đức ông chồng đức cao vọng trọng trên bàn nhậu. Nếu mà họ may mắn thì vơ phải mấy ông chồng vừa tốt bụng, vừa hiền lành và ít nhậu, nhưng khi mà đã nhậu vô rồi thì họ lại thể hiện cái sự tốt bụng đó bằng cách nhậu xong là để chiến trường cho hậu phương xử lý. Còn hạnh phúc hơn cho mấy chị em gần nhà tôi, vơ phải mấy ông chồng hay nhậu nhưng lại có thể giúp đỡ vợ, không để các chị em phải rửa chén bát gì cả. Họ đập hết chén bát thì lấy gì mà phải rửa, chả trách mà mỗi lần Tèo tôi qua chơi, lai phải trầm trồ khi nhà các chị ấy luôn có các mặt hàng bát mới cùng kiểu dáng mới lạ cho căn nhà bếp.

Kính thưa các thể loại đàn ông

Thưa với các thể loại đàn ông, Tèo tôi cảm thấy ngưỡng mộ nhà các ông chồng hay nhậu. Bởi vì sao Tèo tôi lại nói vậy, vì căn nhà đó luôn rộn rã tiếng nói chuyện, làm cho căn nhà thấy ấm cúng hẳn (nếu không nói là nóng quá mức cần thiết). Cứ mỗi lần nhậu xong, y như rằng Tèo tôi chỉ cần đếm 30 giây đồng hồ là buổi tập thể dục buổi tối bắt đầu. Đầu tiên là luyện cơ miệng với bài tập chửi nhau, và chị vợ sẽ là người hô khẩu lệnh để tập. Rồi thì đến ông chồng cũng sẽ luyện cơ miệng kết hợp cơ tay "này thì mày láo nhá con kia", "ông thích thì ông làm"..... Cùng những bài tập kết hợp âm nhạc, khi mà hàng loạt âm thanh được kết hợp và biểu diễn thành dàn hợp xướng thật là vui nhộn. Và bao giờ cũng sẽ kết thúc những bài thể dục bằng một bản nhạc giao hưởng không lời.

Thưa với các thể loại đàn ông của làng tôi, Tèo tôi sẽ phải cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn đau lòng khi mà một ngày kia, vào cái ngày đẹp trời nhất. Thế giới này bỗng đảo ngược lại, cánh phụ nữ họ nhậu xong, họ thu dọn mọi thứ từ chiến trường. Thế thì Tèo tôi sẽ không hiểu lúc đó thiên chức làm người đàn ông sẽ để dùng vào việc gì nhỉ. Thật tình không dám tưởng tượng ra thế giới này lúc đó sẽ ra sao.

Cuối thư tâm tình, lại thưa với các thể loại đàn ông, các anh thử đặt mình vô vị trí của người vợ khi phải chiến đấu với nguyên bãi chiến trường mà các anh bày ra hàng ngày thử xem, lúc đó các anh sẽ ước rằng "giá như mình cố gắng thu dọn chiến trường thì có phải hơn không".

Mong là thư này sẽ đến được với các thể loại đàn ông của làng tôi trong một ngày gần nhất.

Ký tên: Ku Tèo
Địa chỉ Đường số 0, Thôn Yên Bình, Xã Yên Lặng, Huyện Yên Tâm, Tỉnh Yên Cái Con Khỉ




Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Truyện ngắn: Gói mì tôm cho con

Ở cái cơ sở nơi nó làm, thường được mọi người biết đến nó với hình ảnh một anh chàng hay cười đùa và thích trêu chọc mọi người. Thực ra bản tính nó thì tốt, chỉ mỗi tội là cái tính hay trêu chọc lại không bỏ được. Có lần nó đi chợ cùng một người bạn, thấy mấy cô con gái địa phương là nó lại trêu chọc, khiến cho các cô phải bỏ chạy, rồi nó cứ cười như được mùa.

 Hôm nay, cơ sở nó có nhận thêm một anh chàng dân tộc vô làm. Nhìn sơ qua thì thấy anh chàng này có vẻ hiền lành và ít nói. Ừ thì hiền lành cũng được, nhưng mà ít nói thì lại trái ngược với tính cách của nó rồi. Thế là nó nghĩ rằng: " tao sẽ làm cho mày từ ít nói thành nói nhiều cho xem".

Cha Mẹ chịu khổ vì con cái

Rồi thì nó lân la làm quen và nói chuyện, hỏi gì thì anh chàng đó nói nấy, ít tâm sự gì với ai cả. Đại khái thì nó cũng hiểu sơ sơ về anh chàng này, ít hơn nó đến tận 2 tuổi mà lại có vợ con hẳn hoi rồi. Có lẽ là do lập gia đình sớm nên những lo toan sớm đè nặng lên đôi vai và hình thành nên cách suy nghĩ trưởng thành hơn so với lứa tuổi của anh chàng này. Biết là thế, nhưng nó vẫn không ưa được tính ít nói của anh chàng này.

Bữa trưa hôm đó, sau giờ tan làm thì nó thấy một gói mì tôm để góc giường của anh chàng người dân tộc kia. Biết chắc chắn là của anh chàng này, nó bèn nảy sinh ý muốn trêu chọc cho vui. Nghĩ là làm, nó mang gói mì xuống bếp để nấu. Không biết anh chàng này vô khi nào, thấy gói mì tôm đang pha dở trên bàn ăn thì liền chạy lên kiểm tra. Có lẽ nó cũng đoán được anh chàng này đang tìm gói mì tôm của mình, nên nó nói vọng lên "tao thấy có gói mì để lung tung, nên pha ra cho mày ăn đỡ đói". Nói xong thì vừa ăn vừa mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt tức giận của anh chàng ấy.

Rồi thì nó chỉ nghe thấy anh chàng ấy nói rằng: "Có gói mì để dành mang về cho con ăn, thế mà.....". Nó thấy miệng mình nghẹn lại, không nuốt trôi được gọi mì đang bốc khói nóng hổi.

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Sự quyết tâm

Từ xưa đến nay có bao nhiêu người mở miệng ra là nói QUYẾT TÂM?

Trong cuộc đời bạn, đã gặp bao nhiêu người nói mà thực hiện được những quyết tâm đó rồi?

Bạn là người ngoài cuộc, bạn nhìn thấy những người thành công với những dự định làm giàu, với những thành quả mà họ đạt được. Thế nhưng, liệu bạn biết được bao nhiêu khi mà những sự thành đạt đó cần phải đánh đổi biết bao nhiêu thời gian và công sức bỏ ra.

Thế cái sự quyết tâm đó có khó không mà sao nhiều người cứ nói cho đã miệng rồi họ lại không làm được, để rồi cứ ao ước với những suy nghĩ viển vông rằng mình sẽ giàu có, sẽ thành đạt, khi mà họ không hề có sự quyết tâm cao độ để thực hiện.

Bạn muốn thi kỳ thi TOEIC 600 điểm, bạn đã lên kế hoạch thật tỉ mỉ và tự hứa với mình sẽ đạt được mục tiêu đó trong vòng một năm, khi mà bạn lại chẳng có tí kiến thức nào về tiếng anh. Những người nghe về cái dự định đó của bạn, họ cũng ngạc nhiên và nghĩ rằng bạn đã thay đổi. Thế nhưng, hai năm sau nhìn lại thì bạn vẫn đang là một anh nhân viên quèn và chưa thực hiện được kỳ thi đó.

Bạn làm được nếu bạn cố gắng


Bạn muốn kinh doanh, chỉ để chứng tỏ mình có thể làm giàu và cũng để thoát khỏi những cái lo toan về tiền bạc. Bạn lên kế hoạch lập trang web, bán truyền thống, bán online, mở các kênh phân phối sản phẩm. Bạn nghĩ rằng mình cần hai tháng để lập ra các mạng lưới truyền thông để bán sản phẩm của mình. Thế nhưng nửa năm sau nhìn lại, bạn vẫn thấy mình chưa hề có một cái trang web nào để quảng cáo sản phẩm, chứ đừng nói là lập ra các kênh truyền thông để phân phối sản phẩm.

Bạn muốn thử cố gắng theo đuổi cái ngành mà bạn đã theo học nhưng lại không hề thích nó, vì bạn nghĩ rằng mình sẽ phí phạm mấy năm đại học. Thế là bạn tải các tài liệu trên mạng, học thêm từ các anh chị làm trong ngành, rồi thì bạn tham gia những hội, nhóm trên facebook để xem những tình huống thực tế. Thế nhưng một năm trôi qua, bạn vẫn không thể thích được cái ngành đó, để rồi bạn đâm ra chán nản nhưng vẫn không thể đọc được nổi một tài liệu nào mà bạn đã sưu tầm.

Vậy cái mà bạn gọi là QUYẾT TÂM đó vì sao mà không thực hiện được?. Cá nhân tôi thì thấy bạn bị vướng vào những nguyên nhân sau:
  • Bạn có quyết tâm, nhưng nó lại không thể cao. Vì đơn giản là bạn LƯỜI
  • Thời gian làm việc cả ngày của bạn đã chiếm hết thời gian rảnh, để rồi cứ đến tối là lại có những lịch hẹn cafe, trà đá. Vì bạn đang còn trẻ mà
  • Bạn không có TIỀN để thực hiện những cái dự định kinh doanh, học tập của mình
  • Càng lớn tuổi thì con người càng trì trệ và càng tìm những lý do biện chứng cho những hành động của mình. Khi đó, con người bị THỤ ĐỘNG
  • Không có một cái động lực hay những lời động viên và sự ủng hộ từ những người thân.
I can do it!

Vậy còn chần chờ gì nữa mà không thực hiện ngay và luôn đi, mọi việc còn chưa quá muộn để bắt đầu cho những quyết tâm của mình đó. Bỏ ngay những thói quen xấu như facebook, chém gió. Và bớt thời gian đi chơi, để thực hiện những dự định của mình đi. Bạn sẽ không thất vọng cho những hành động cố gắng ở hiện tại đâu.

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Nước mắt của Cha

Trong ký ức của tôi, Cha là người hiền lành, chịu khó và hay cười. Có lẽ tôi cũng được hưởng cái tính hiền lành và chịu khó đó của Cha, nên bà con hàng xóm vẫn thường nói tôi sau này cũng sẽ chịu khó giúp đỡ gia đình.

Cha tôi thường hay đi các công trình xa, nên số lần mà cả gia đình có thể ngồi ăn cơm chung với nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Và cũng chỉ có những dịp tết đến xuân về thì cả gia đình mới có những tiếng cười đầy ắp trong những bữa cơm. Cha thường nói rằng "với Cha, gia đình là điều quan trọng nhất, số Cha khổ nên Cha chỉ cố gắng làm việc để lấy được sổ lương hưu khi về già. Chỉ cần các con ngoan ngoãn và học giỏi thì công sức của Cha Mẹ sẽ được đền bù xứng đáng.

Thời gian dần trôi, Cha đã già đi lúc nào cũng không hay, mái tóc của Cha đã bạc đi trông thấy, để rồi gánh nặng của cuộc đời đã đè lên lưng Cha. Tôi thì ra trường và đi làm, em gái thì đã là cô sinh viên năm 3. Nếu mọi chuyện cứ lặng lẽ mà trôi qua thì có lẽ tôi đã không biết được nước mắt của Cha đã chảy dài, giọt nước mắt của một người đàn ông đi hết nửa cuộc đời đã rơi khi nghe tin con mình bị tai nạn mà không biết tình hình thế nào.

nước mắt của Cha

Tôi không chứng kiến được giọt nước mắt đó, thế nhưng qua lời kể của bà con làng xóm thì tôi như cảm nhận được nỗi đau đó.

"Thật tình thì bác chưa thấy Cha con tiều tụy như vậy"
" Một tuần đó mà thấy Cha mày gầy đi trông thấy, ai hỏi cũng rơi nước mắt"
" Ai nhìn cũng xót con ạ, mày làm khổ Cha Mẹ nhiều quá rồi đó".
......

Sẽ đến một lúc nào đó những người con như tôi mới thấm thía được cái gì gọi là thiêng liêng nhất, đó chỉ có thể là gia đình của chính mình.

Năm đó nhà tôi không có tết

Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

Tôn trọng tình yêu

Đang làm việc thì thấy trên mạng bạn bè chia sẻ một bài viết trên VOV giao thông, chuyện kể về một chàng trai làm cho người yêu mình có thai, rồi thì bỏ cô gái ấy. Có lẽ chuyện này với lớp trẻ chúng tôi bây giờ là chuyện quá bình thường trong cái thời đại này rồi, cái thời mà chúng ta đã du nhập quá nhiều nền văn hóa phương Tây, để rồi coi việc sống thử với nhau và lên giường với nhau là chuyện quá bình thường. Qúa bình thường đến nỗi mà chúng ta không hề nhận ra rằng, tình yêu là sự tôn trọng lẫn nhau, chứ không phải là thích thì lên giường và sống thử, còn không thích thì đường ai nấy đi.

Có lần tôi đã chia sẻ một ý kiến của mình với bạn bè mình rằng, khi mà hai người lên giường với nhau thì hãy xác định rõ ràng với cô ấy và phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Vì đơn giản là sau khi lột được quần áo của bạn gái mình ra thì cô ấy đã là người đàn bà của bạn, hãy tôn trọng đến tình cảm và những thứ mà cô ấy dành cho bạn. Khi mà chia tay nhau thì đàn bà là người bị mất mát đầu tiên, chứ đàn ông chúng tôi thì chả có mất mát gì cả, thậm chí là được lợi chứ chẳng phải đùa đâu.

Có lẽ chuyện về chàng trai kia cũng chẳng có gì đáng quan tâm, thế nhưng cái mà người ta quan tâm là cách ứng xử và thái độ cũng như trách nhiệm của chàng trai kia với người con gái đó. Nếu bạn đã từng yêu ai đó thật sâu đậm và có một cái kết buồn, thì có lẽ bạn sẽ hiểu được cảm giác của người con gái kia. Chỉ vì yêu quá mù quáng, nên bây giờ cô gái ấy phải chịu sự đau khổ không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai.

mạnh mẽ lên cô gái ạ

Tôi có quen với nhiều người bạn, trong số đó có nhiều bạn nữ tâm sự với tôi chuyện tình cảm của họ. Đơn giản là khi đó họ cần một người đủ tin tưởng để tâm sự, và đúng như người ta nói rằng "con gái yêu bằng trái tim và con trai yêu bằng lý trí". Ở mỗi hoàn cảnh khác nhau và với những con người khác nhau, thì họ sẽ có những cách giải quyết vấn đề khó khăn của họ. Có những bạn chấp nhận ra đi trong sự buồn bã về mối tình đó, có những bạn lại tôn  trọng và chấp nhận sự chia tay này để rồi sẽ cố gắng chịu nỗi đau đó một mình. Thế nhưng, lại có những bạn từ yêu hóa thành hận thù, và sự hận thù đó cứ sống mãi cùng họ trong một thời gian dài.

Đau khổ là điều không thể tránh khỏi trong những cuộc tình tan vỡ, thế nhưng bạn không thể đau khổ và hành hạ bản thân mình mãi như thế được. Có một người em gái đã hỏi tôi rằng "em phải làm sao đây". Tôi thì không có gì gọi là tài giỏi về chuyện tình cảm hay gì cả, thế nhưng tôi đã từng trải qua cái cảm giác đó, nên tôi hiểu được cảm giác đó thế nào. Bạn cứ để cảm xúc của mình bộc lộ ra đi, thế nhưng hãy bộc lộ và chia sẻ với những người mà bạn tin tưởng. Hãy cứ tìm mọi cách để cảm xúc của bạn được bộc lộ một cách thoải mái nhất (giống như tôi thì chọn cách đưa cảm xúc vô những bài viết của mình, để sau này khi ta đọc lại thì có thể cảm nhận được nỗi đau đã trải qua). Chỉ khi bạn dám đối đầu với nỗi đau đó, thì bạn mới có thể mạnh mẽ và trưởng thành lên được.

Nếu bạn đau thì bạn cứ khóc.

Nếu bạn muốn tức giận thì hãy đập phá những thứ mà bạn muốn

Nếu bạn muốn chia sẻ thì hãy tìm đến người mà bạn tin tưởng để chia sẻ mọi thứ

Nếu bạn muốn viết như tôi thì hãy viết thôi

Chỉ đến khi bạn thoải mái trong lòng và dám nhìn nhận thực tế, nhìn vô nỗi đau mà mình đã trải qua. Thì bạn mới có thể trưởng thành hơn, những nỗi đau và những việc bạn đã trải qua sẽ giúp cho bạn mạnh mẽ hơn và trưởng thành hơn. Để từ đó bạn có thể yêu người đến sau nhiều hơn người đến trước. Vì đơn giản người đến trước là quá khứ, và người đến sau là hiện tại và tương lai của bạn.

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Ký ức về thời tình nguyện

Ai cũng có một thời để nhớ, để không quên khi nhắc về nó. Có người khi nhắc về thời để nhớ là những năm tháng được đi thi đấu các giải này nọ. Có người thì lại nhớ về những năm tháng học tập cùng bạn bè, có người thì lại nhớ về cái thời trẻ trâu, ăn chơi này nọ như một cái điển tích của họ. Còn với tôi, thì đó lại là những năm tháng làm tình nguyện cùng đồng đội trên những con đường.

Hồi đó tôi còn trẻ lắm, còn khỏe lắm, nói như ai đó từng nói thì hồi đó chúng tôi vừa trẻ và vừa trâu nên được gọi là trẻ trâu. Có lẽ thời đó, làm tình nguyện như một phần không thể thiếu của cái thời sinh viên của chúng tôi. Hừng hực khí thế tập luyện, rồi lại tổ chức các chương trình, cứ thế chúng tôi cứ đi và rồi lại đi không biết mệt mỏi.

 Nhìn lại những đứa em của tôi bây giờ cũng vậy, nó cũng như tôi của mấy năm về trước. Thế nhưng, chỉ đến khi bạn đi qua cái thời đó và ngồi ngẫm nghĩ lại thì liệu rằng bạn đã làm tốt các chương trình chưa, liệu rằng những chương trình mà bạn tổ chức có đúng với tôn chỉ của tổ chức mà bạn đang theo hay không. Rồi thì những chuyến đi đó có mang lại được thực tế mà bạn đang cố gắng thay đổi cho cái mục đích tốt đẹp hay không. Hay là chúng ta đang cứ rêu rao với nhiều người về những chương trình mà bạn làm là tốt đẹp và thiết thực.

Có lẽ ngôn từ của tôi hơi nặng nề khi nói về cái thực tại này, cũng có thể là góc nhìn của bạn và tôi nó khác nhau. Thế nhưng, bạn cứ thử nhìn lại đi thì bạn sẽ hiểu. Sau mỗi chương trình lớn sẽ là sự trầm lắng của các chương trình nhỏ. Cũng có thể nói là những chương trình nhỏ sẽ là rất nhỏ, nhỏ đến nỗi mà nếu bạn không nhắc thì chắc tôi sẽ quên mất nó. Rồi thì những chương trình nhỏ mà khi qua ngôn từ của bạn nó lại như cầm chừng để hoạt động. Liệu rằng nó có thay đổi được gì không.

Tôi từng nói với bạn bè tôi rằng, khi chúng ta đã làm tình nguyện thì nó sẽ qua những giai đoạn khác nhau.

  • Giai đoạn thứ nhất: là khi chúng ta còn đi học, tức là chúng ta còn trẻ và còn nhiệt huyết, thế là chúng ta làm tình nguyện bằng sự đam mê và lòng nhiệt tình của chúng ta. Khi đó chúng ta chỉ có sức trẻ và không có tiền.
  • Giai đoạn thứ hai: là khi chúng ta ra trường đi làm, chúng ta sẽ như bị trầm lắng và mất hết lửa đi, khi đó chúng ta bị bó hẹp ở cả thời gian và tiền bạc. Chỉ có thể làm tình nguyện với tư cách một nhà cố vấn. Vâng, cố vấn đấy, khi đó chúng ta lại bô bô ba ba về cái thời thứ nhất với cái lũ trẻ mà các chúng ta cứ mở miệng ra là "hồi đó, anh làm hơn tụi em"
  • Giai đoạn thứ ba: là khi mà chúng ta đã đi làm một thời gian, thấy mệt mỏi với cái công việc và môi trường hiện tại. Khi đó chúng ta lại mở mồm ra và nói "dạo này già rồi, không tham gia được chương trình gì cả".Hoặc là "ước gì mình có thể tham gia vài chương trình của tụi nhỏ"
  • Giai đoạn thứ tư: Là cái giai đoạn mà bạn thực sự nhìn nhận lại cái gọi là tình nguyện. Bạn lại bắt đầu suy nghĩ về cái gì gọi là tình nguyện. Khi đó, bạn sẽ đi theo hướng là một nhà mạnh thường quân, nhà hảo tâm. Hoặc là tự đứng ra tổ chức một câu lạc bộ nào đó, và làm theo một mục đích nhất định. Ở thời điểm này, bạn sẽ đi theo một con đường tình nguyện khác, mà ở đó bạn sẽ hiểu về những khía cạnh khác của công tác tình nguyện.
Liệu rằng tình nguyện thực sự hiện nay có giải quyết được những vấn đề mà tôi đã gặp phải chưa. Liệu rằng con đường tình nguyện hiện nay có đi đúng hướng không?

năm 2015

Lâu lắm rồi chưa viết lại blog. Bạn có thể đổ lỗi cho việc mình không viết với rất nhiều lý do, chẳng hạn như là công việc bận rộn, thời tiết lạnh nên lười, rồi thì không có thời gian cho việc viết bài này nọ.

Thế nhưng, viết bài là một dạng viết ra cảm xúc, nếu không có cảm xúc viết thì lấy gì để mà ra bài. Thế nên có rất nhiều nhà văn, ca sỹ, cả năm trời không có cho ra một tác phẩm nào cả. Nếu không có cảm xúc hay cảm hứng để viết bài thì tốt nhất đừng ép buộc mình trong những lời văn cho độc giả. Đơn giản là khi đó, bạn sẽ làm méo mó đi văn phong của mình.

Một năm 2014 đã khép lại thật nhanh, tính là sẽ ghi ra một cái cảm xúc gì đó trước thềm năm mới nhưng lại không kịp, thôi thì cái ngày mùng 4 vẫn chưa gọi là muộn với những dòng cảm xúc bất chợt ùa đến nhỉ.

cần lên kế hoạch và mục tiêu từ những ngày đầu


Năm rồi, có những chuyện vui và buồn ập đến, tạo ra những nốt thăng trầm cho cuộc đời mình. Ngồi ngẫm nghĩ lại, thì trong năm vừa qua mình cũng gặt hái được những điều mà mình đã đề ra của đầu năm. Cùng điểm danh lại nhỉ.

  • Công việc: Đã chịu bó chân ở cơ quan nhà nước theo đúng nguyện vọng của gia đình, dù sao thì nó cũng cần cố định cho một công việc, đâu thể cứ làm theo ý mình khi mà còn gia đình ở bên cạnh nó.
  • Gia đình: Một năm khép lại với sự thân thiết với gia đình, nếu mấy năm trước nó là cái thằng ngang bướng, bảo thủ và thích làm theo ý mình, thì có lẽ càng lớn và càng trưởng thành thì con người ta sẽ hiểu hai tiếng "gia đình" nó quan trọng thế nào. Gia đình là cái bến đỗ, là nơi ta dừng chân khi thấy mệt mỏi.
  • Bạn bè: Có thêm những người bạn mới ở nơi công tác mới, và càng ngày càng hiểu thêm rằng bên ta luôn có những người bạn tốt, quan trọng là ta có biết giữ cho tình bạn đó luôn bền sâu hay không thôi. Mình vẫn luôn quan niệm rằng, chơi với bạn bè thế nào để mà khi đám cưới, đám hỏi và những dịp quan trọng thì bạn bè vẫn luôn ở bên ta.
  • Tình cảm: Có lẽ đây là điều mà mình cảm thấy nó hiện diện nhất trong năm vừa qua. Ừ thì kết thúc một cuộc tình dang dở. Và thời gian đó mình vì cuộc tình nay mà như người sống trong mộng, rồi khi tỉnh dậy thì hóa thành con người khác, chỉ đến khi về đêm mình mới lại là chính mình. Có lẽ cuộc tình đó, chỉ có vài người bạn mới thực sự hiểu mình thế nào. Tuy nhiên, khi con người ta không muốn buông nhất chính là những thứ mà họ cùng nhau xây đắp lên. Với mình thì cô ấy bây giờ chỉ còn là một kỷ niệm đẹp. Còn cô gái đang yêu mình mới là hiện tại và tương lai. Cùng nhau xây đắp hạnh phúc cho cái gia đình tương lai cùng cô gái ấy mới là hiện tại của mình.
quyết tâm nào

Có lẽ từng đó là cũng đủ để kết thúc cho một năm 2014 đầy sóng gió. Và cần phải điểm danh lại những việc cần làm cho năm 2015 chứ nhỉ.
  • Công việc: Cần phải cố gắng nhiều hơn trong công việc hiện tại. Mình cần phải học tính cẩn trọng hơn trong công việc hàng ngày.
  • Gia đình: Hy vọng sẽ đón thêm một thành viên mới của gia đình trong năm nay.
  • Bạn bè: Có những mối quan hệ để biết thế nào là Bạn, thế nào là Bè. Sẽ học được thêm nhiều điều trong các mối quan hệ bạn bè.
  • Tình cảm: Cảm ơn em đã đến với cuộc đời anh, cũng không biết anh bị bỏ bùa mê thế nào mà lại bị em tóm được thế nhỉ, hehe.
  • Học tập: cái này mới nè, có lẽ chưa bao giờ mà mình tự động học thêm anh văn, thế mà mấy ngày nay cứ như tìm thấy hứng thú học anh văn. Thôi thì đã tìm thấy hứng thú học thì phải cố gắng mà tiếp lửa thôi.
  • Lan man: Nói chung còn mấy cái vụ lấy lại body, nhan sắc nữa kìa. Cơ mà dạo này có vẻ lười rồi, thôi thì phải cố gắng lấy lại body chuẩn thôi 
Cái cuối cùng muốn nói, là cần phải đặt ra những mục tiêu cụ thể và có thể thực hiện được trong một năm, nó như kim chỉ nam giúp cho chúng ta đi đúng hướng. Nếu trong năm mà không hề có cái nào là mục tiêu, thì có lẽ bạn sẽ chả bao giờ đi đúng hướng cả.


Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Những vết sẹo

Mỗi khi nó cởi bỏ hết lớp quần áo đẹp đẽ ở trên người xuống, thì nó lại mỉm cười với chính những vết sẹo trên người nó. Bây giờ nhìn những vết sẹo xấu xí trên người, nó lại hồi tưởng đến những câu chuyện liên quan đến đời nó.

Người ta thường nói, mỗi con người sẽ phải trải qua những ngã rẽ khác nhau để trưởng thành hơn. Với nó, những ngã rẽ của cuộc đời đều có một vết sẹo dính liền.

Mẹ nó thường nói: "sau này có con nào mà chịu rước mày thì tao cũng mừng, nhìn mấy vết sẹo của mày mà tao cũng khiếp". Qủa thật, đến nó cũng lạnh người khi phô bày những vết sẹo của nó ra. Nó chỉ cười trừ khi nghe mẹ nói câu đó.

Băng bó trái tim có lẽ là vết sẹo khó lành nhất

Vết sẹo thứ nhất là hồi nhỏ, nó nghịch ngu nước sôi để pha mì ăn. Nhà nó lúc đó nghèo lắm, ba mẹ lại đi làm rẫy xa nữa. Thế là nó lấy nước sôi để pha mì ăn. Hậu quả là nước nóng đổ lên chân nó, khi đó nó đâu biết gì về kiến thức y tế, bị bỏng nước sôi. Cuống quá nên nó lấy giấy lau vết bỏng đi, thành ra bị nhiễm trùng. Sau này có con, nó sẽ dạy cho con nó những kiến thức y tế cơ bản đó, để con nó không giống như bố nó bị bỏng nước nóng lúc 7 tuổi. Và bây giờ nó cũng đang dạy cho những em nhỏ trong các chuyến đi tình nguyện của nó biết những kiến thức căn bản đó, để không còn những đứa trẻ bị bỏng vì không có kiến thức y tế đó.

Vết sẹo tiếp theo là vết sẹo nặng nhất, khi đó nó bị tai nạn, một vết sẹo mà khi nhìn lại nó lại nhớ về Mẹ. Lần đó nó đi học lớp 10 về, cũng là noen năm lớp 10. Nó bị tai nạn xe máy. Chuyện kể ra thì dài dòng, nhưng lại nhưng một cuốn phim quay chậm đến từng chi tiết nhỏ trong đầu. Vết sẹo làm cho nó thương Mẹ nhiều hơn, chỉ để nó học được một điều là "trên cuộc đời này, người thương yêu mình nhiều nhất mà không có điều kiện gì, thì đó là Cha và Mẹ mình".

Vết sẹo lần nữa, có lẽ là vết sẹo cuối cùng trong cuộc đời nó, vết sẹo ngay đầu gối. Chỉ vì uống rượu bia và buồn ngủ, mà nó khiến cho cả nó và Mẹ đều bị té xe. May mà Mẹ không bị sao cả, cảm ơn trời. Từ lần đó nó tự hứa rằng không bao giờ uống rượu bia khi tham gia giao thông, vì nó sẽ khiến cho ta ân hận cả đời.


Giới hạn nào cho sự sống và cái chết

Tại sao sự sống và cái chết lại cần có giới hạn. Vậy giới hạn của nó là gì, liệu có ai biết được giới hạn đó không.

Dạo gần đây tôi đọc nhiều bài báo nói về các vụ tai nạn thương tâm, có những người mất khi còn trẻ, có những người ra đi vì bệnh tật, tai nạn .... Và đau lòng hơn là cái chết của những người thân trong gia đình. Liệu rằng còn bao nhiêu người thân và bạn bè của tôi sẽ ra đi vĩnh viễn, chỉ để ta nhìn họ qua khung ảnh và những nén nhang đã nguội lạnh. Có những người ta vừa nói chuyện cách đây không lâu, thì bỗng nhiên vào một buổi sáng đẹp trời thì ta nghe rằng họ đã ra đi mãi mãi.

Tôi vẫn thường nói đùa với những người bạn của tôi rằng, chúng mày nên chụp với tao một tấm ảnh để biết đâu sau này chỉ còn ngắm cái thằng đó qua ảnh chứ không phải là gặp nhau mà chém gió nữa đâu. Đôi khi chỉ là nói đùa, nhưng đâu ai biết trước được điều gì trong cái xã hội thời nay. Trước khi ông cha ta đi chiến tranh, chúng ta chỉ lo về việc hy sinh ngoài chiến trường bom đạn. Thế nhưng bây giờ là thời bình, thế mà số người chết còn đáng sợ hơn thời chiến tranh. Bất cứ khi nào cũng có thể nghe tin có người mất vì tai nạn, có người bị đánh đến chết, còn có người thị bị giết chết. Thế thì ta nên chọn sống trong thời nào đây, khi mà cái chết nó luôn rình rập.

Nếu là tôi, tôi vẫn chọn sống trong thời bình. Thời bình có ai mà không muốn cơ chứ, thế nhưng sống thế nào trong thời bình mới là quan trọng, sống làm sao để mỗi ngày ta sống là một niềm vui, là một ngày học được một số thứ gì đó mà xưa nay tôi chưa hề biết. Thực ra cái chết với tôi nó đơn giản lắm, chỉ là nhắm mắt lại và ngủ một giấc dài, cái quan trọng là khi ta đang còn mở đôi mắt này nhìn ra thế giới xung quanh thì ta làm được những gì với cuộc đời này.

Mỗi người sinh ra đều chính thức bắt đầu giới hạn cho sự sống

Vậy cái giới hạn của sự sống là gì, có lẽ không ai biết. Vì sự sống được hiểu đơn giản là khi con người còn sống, còn thở. Vậy thì khi chúng ta còn sống, chúng ta đâu biết được giới hạn của ta là gì đâu, ta chỉ biết cố gắng phát triển và phấn đấu cho từng ngày, cho chính công việc và đam mê của chúng ta. Chỉ để xem cái giới hạn của mỗi chúng ta là gì. Và chỉ đến khi chúng ta chấp nhận số phận, chấp nhận cái thực tế phũ phàng, thì khi đó chúng ta sẽ ngồi nhìn lại những năm tháng đã qua, giới hạn mà chúng ta đã vượt qua là gì. Thế thì khi đó chúng ta mới biết được câu trả lời.

Có những người sống mà như chết, sống không mục đích và lý tưởng. Thế thì tôi dám cam đoan là giới hạn của họ là con số 0. Họ sống mà không hề biết mình sống để làm gì, vậy thì chết hay sống đối với họ chả quan trọng. Chỉ đến khi nào bạn cảm thấy tiếc cho sự sống, thì khi đó bạn sẽ biết cái chết được quy ra con số của giới hạn, và con số đó là bao nhiêu.

Cuộc đời này vốn rất phũ phàng, nếu bạn không biết được mình là ai, mình sống vì cái gì. Thế thì tôi dám chắc rằng bạn không bao giờ biết được giới hạn thực sự là gì đâu.

Hãy ráng mà sống, ráng mà sống vì cả những người đã chết. Vì đơn giản bạn may mắn hơn họ là bạn còn sống để mà đọc ra mấy dòng này của tôi

Góc bếp nhỏ của người đàn ông

Chắc hẳn bạn sẽ thấy lạ khi đọc tiêu đề của bài viết, bởi vì chuyện bếp núc xưa nay là của người phụ nữ trong gia đình, đó là thiên đường hay là địa ngục của người phụ nữ thì còn phải xem xét người mà bạn chọn lựa làm bạn đời, làm mẹ của những đứa con của bạn đã nhé.
Thế nhưng, nếu bạn nhìn ở một góc khác, một cách nhìn khác thì bạn sẽ thấy bếp núc chính là thiên đường của một người đàn ông. Vì ở đó, họ có thể thỏa mãn sự sáng tạo của mình, họ sẽ toàn tâm toàn ý nấu một bữa ăn cho gia đình mình, cho chính những người mà họ yêu thương.
Tôi từng nói với bạn bè mình rằng, sau này khi tôi đủ tiền để xây một căn nhà, tôi sẽ dành cho mình một góc bếp, ở trong đó sẽ đầy đủ dụng cụ và đồ nghề cho một người đầu bếp. Và ở trong cái góc bếp đó, tôi sẽ nấu một bữa ăn cho những người thân trong gia đình, nấu cho những người mà tôi yêu thương. Hay chỉ đơn giản là dành cho mình một ngày cuối tuần chỉ để trổ tài và thử sức với những món ăn mới.
Có vẻ lạ nếu bây giờ bạn vẫn còn giữ quan điểm là "bếp núc là chuyện của người phụ nữ". Thì tôi nghĩ bạn thuộc vào dạng đã tuyệt chủng ở cái thời đại này.
nấu cho người mình yêu là cảm giác tuyệt vời

Vì sao ư?
Đơn giản thời đại này, người đàn ông sẽ luôn giúp đỡ người phụ nữ của mình. Khi cần, họ sẽ sẵn sàng giúp người phụ nữ nấu ăn, dọn nhà và chăm con.
Mà rất lạ, khi người đàn ông mà chọn vô bếp, thì họ sẽ muốn không gian bếp đó là của mình, nếu có ai mà mò vô cái không gian đó thì chắc hẳn sẽ được mời ra ngồi xem tivi, nói chuyện cùng mọi người. Nghe qua thì có vẻ ích kỷ đó, thế nhưng bạn hãy thử ngồi suy nghĩ tí thử coi nhỉ. Vì sao họ lại làm vậy. Họ sợ bạn phá hư món ăn đó ah, hay là họ dị ứng với việc đó.
Không hề đâu nhé bạn của tôi.
Đơn giản là họ muốn toàn tâm toàn ý nấu ra một bữa ăn thật ngon cho người mình yêu. Có thể những món ăn đó sẽ bị chê này nọ, cũng có thể món đó hơi mặn tí, hơi nhạt tí. Thế nhưng nếu bạn cảm nhận bằng trái tim thì bạn sẽ thấy nó ngon thôi. Vì món ăn đó nấu bằng cả tâm huyết của họ.
Hãy nhìn giọt mồ hôi của người đầu bếp đó thử nhé, tuy mệt nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười của mình. Đôi khi lại ngân nga vài điệu hát thì sao nhỉ.
Vì thế con gái ah, hãy chọn một người đàn ông mà có thể dành tâm trí vô một món ăn mà bạn thích nhé, sẽ tuyệt vời lắm đó.